Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nếu đã vậy, tôi không dẫn mấy cậu đi nữa." Minh lùng nói: "Nếu tôi đến, có khả năng sẽ tạo thành một chút rối loạn, cứ để Số Hai dẫn mọi người đi đi, đúng lúc tôi cần đi xử lý một số chuyện. Mặt khác, mấy người kia còn cần ở lại huấn luyện, cậu xem xong thì đừng dẫn bọn họ đi, tự mình rời đi là được." 

Lê Văn Vân gật đầu nói: "Đã hiểu!" 

Đợi đến lúc Minh Sùng rời đi, Hoàng Thị Kỳ mới dẫn ba người đi vào trong trấn. 

Sau khi tiến vào, Lê Văn Vân mới chính thức cảm thấy rung động vì nơi này, trong trận, không ai dưới cao cấp, mà hễ cứ bảy tám người là sẽ có một đỉnh cấp. 

Điều này cũng có nghĩa là nơi này chỉ sợ có đến vài trăm đỉnh cấp. 

Tại đây gần như mỗi tiểu đội đều là tiểu đội tiên phong, điều này quả thực khiến trong lòng Lê Văn Vân có chút giật mình. 

Khó trách Eddie Hodges có phần sợ Minh sùng, chỉ cần kéo bừa một tiểu đội trong này ra, dựa vào chiến thuật rèn luyện hàng ngày cùng chiến thuật phối hợp của Người Gác Đêm, chỉ sợ có thể dẹp yên cả khu Tội Ác. 

Đương nhiên, lúc Lê Văn Vân nhìn thấy những người này, cũng có cảm giác bọn họ không giống Người Gác Đêm, người nơi này đều không ai mặc quần áo đàng hoàng, người hút thuốc kẻ uống rượu, không khác gì lưu manh. 

Nhưng có không ít người lúc nhìn thấy Hoàng Thị Kỳ, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi. 

"Cô lại đánh người bên trong này hả?" Lê Văn Vân hỏi. 

Hoàng Thi Kỳ xấu hổ cười ho khan hai tiếng, rất nhanh, bọn họ đã dừng lại trước mặt một căn tin, sau đó tiến vào bên trong. 

Lúc này ở bên trong phòng, nhân số không quá nhiều, chỉ có lác đác vài người ngồi, ánh mắt Lê Văn Vân nhanh chóng tập trung tại ba người cách đó không xa. 

Ba người này, đúng là Ngô Nghiêu, Trần Hiểu Nguyệt cùng với Đỗ Tịch Tịch! 

Lê Văn Vân nhìn thoáng qua, nét mặt có hơi co giật, Ngô Nghiêu vẫn là đỉnh cấp, nhưng Lê Văn Vân có thể cảm nhận được, đến giờ mới có mấy tháng không gặp, nhưng thực lực trên người Ngô Nghiêu được củng cố hơn nhiều. 

Trước đó Ngô Nghiêu chỉ là đỉnh cấp mới vào, nhưng hiện tại, anh ta đã mạnh hơn trước thấy rõ. 

Thiên phú của anh ta vốn cũng không tệ. 

Trần Hiểu Nguyệt cũng đã đến cao cấp, đương nhiên, cô có chút căn cơ, nên tốc độ này không được tính là quá nhanh. 

Khiến cho Lê Văn Vân kinh ngạc hiển nhiên chính là Đỗ Tịch Tịch, cô ấy ngồi ở bên kia ăn từng miếng cơm, một đầu tóc dài cũng đã cắt ngắn đến bả vai, trên gương mặt xinh đẹp hiện ra chút mệt mỏi, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ. 

Quan trọng nhất là, Lê Văn Vân cảm nhận được cô ấy đã đến võ giả trung cấp rồi. 

Phải biết rằng, trước đó Đỗ Tịch Tịch không hề có chút căn cơ nào, cái tốc độ này, không khác gì Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ lúc trước. 

Lúc trước khi Lê Văn Vân tiến vào Người Gác Đêm, chỉ trong vòng mấy tháng đã đến trung cấp, sau đó trực tiếp gia nhập tiểu đội của Tần Quốc Thành bắt đầu chấp hành nhiệm vụ. 

"Thiên tài!" Lê Văn Vân kinh ngạc nói thầm trong lòng. 

Sau đó một nhóm bốn người đi tới, ba người kia đang trò chuyện gì đó, có vẻ không chú ý tới đám người Lê Văn Vân đã đến, Lê Văn Vấn đi tới đằng sau ba người, sau đó nhếch khóe miệng cười nói: "Vì tất cả những người còn sống!" 

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, thân thể hai người Đỗ Tịch Tịch và Trần Hiểu Nguyệt đều run lên khe khẽ, sau đó, hai người xoay người, nhìn thấy Lê Văn Vân đang cười tít mắt nhìn bọn họ, hai cô gái đều hưng phấn đứng lên, Đỗ Tịch Tịch vội vàng nuốt thứ trong miệng xuống, sau đó tóm lấy Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân, anh thật sự đến đây rồi!" 

Trần Hiểu Nguyệt cũng gật đầu theo: "Đúng thế, sao anh lại đến đây?" 

Lê Văn Vân cười nói: "Ở bên ngoài nghe nói mọi người mất tích, sau đó tôi vội vàng chân không chạm đất mà đến đây, giữa quá trình còn xảy ra rất nhiều chuyện, may mà mọi người đều không gặp nguy hiểm!" 

Sau đó mấy người cùng ngồi xuống, Đỗ Tịch Tịch lôi kéo Lê Văn Vân, bắt đầu nói cho anh nghe chuyện huấn luyện ở nơi này. 

Nói một hồi, Lê Văn Vân bỗng nhiên nhíu mày nói: "Đúng rồi, Khương Vĩ đâu?" 

"Anh ta... anh ta còn chưa hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện buổi sáng, không được ăn cơm." Trần Hiểu Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười. 

"Tàn khốc thế cơ à?" Lê Văn Vân kinh ngạc hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK