Đám người Lục Khiêm cũng đứng đó xem, nhưng họ không nhận ra Lê Văn Vân, hơn nữa họ cũng không có hứng thú với cảnh tượng trên võ đài này lắm.
“Đã tới nhóm C rồi, thế mà tại sao không hề có Người Gác Đêm nào xuất hiện vậy?” Bùi Nghênh Tùng cau mày hỏi.
Ellen Hilbert lắc đầu nói: “Đúng là cho tới giờ vẫn chưa phát hiện ra
“Đúng là chán quá, nhìn người kia kìa, hình như là một cao thủ. Anh ta đã đứng ở đó rất lâu, đến giờ mới có người đến khiêu chiến với anh ta.” Giản Hưng nhìn xuống với vẻ thích thú.
Rõ ràng những người khác chẳng có lòng dạ nào để xem cả.
Ở ngay sát bên cạnh bọn họ, trên mặt Doãn Nhu lộ ra vẻ khiếp sợ, bà ta đứng bật dậy, định lao về phía giữa võ đài nhưng Hodges lại giữ chặt vai bà ta mà lạnh lùng nói: “Sống chết có số, tôi đã nói rồi, là bà cho phép cậu ra tham dự lần này mà.”
Doãn Nhu cắn răng nói: "Ông không thấy sao? Cậu ta sắp chết rồi, hiện tại cũng không hề có một giọt chân khí nào.”
“Doãn Nhu!” Lúc này, Minh Sùng bất ngờ lên tiếng: “Tên nhóc này có thể trở thành số không của Người Gác Đêm, không chỉ đơn giản là anh ta có thiên phú rất cao và chỉ biết đánh nhau thôi đâu.”
“Ý ngài là gì!” Doãn Nhu khẽ thay đổi sắc mặt mà hỏi lại.
“Anh ta sẽ không làm một chuyện gì đó mà không có lý do. Chúng ta đều biết rằng anh ta tham gia cuộc thi giành xương rồng lần này là rất nguy hiểm, rất có thể đó là mồi nhử do người ta thả ra và anh ta không thể không biết nhưng anh ta vẫn đến đây, điều đó chứng tỏ rằng rất có thể anh ta đến đây với mục đích nào đó.” Minh Sùng bình tĩnh nói: “Cho nên...cứ yên tâm chờ xem!”
“Còn xem cái rắm, người đã chết tới nơi rồi” Doãn Nhu tái mặt.
Minh sùng khẽ nhíu mày, anh ta nhìn thấy rõ mọi thứ bên ngoài cửa sổ, một tay nắm chặt lan can cửa sổ, nhưng ánh mắt vẫn rất bình tĩnh.
“Nhóc con, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Trong lòng anh ta không khỏi tự hỏi.
Giữa võ đài, nhìn thấy Evan lao tới, sát khí mạnh mẽ bao trùm thân thể mình mà Lê Văn Vân rất muốn né tránh. Nhưng lúc này, anh không thể né tránh, toàn thân không nghe theo mệnh lệnh của anh.
Tim anh đập càng lúc càng nhanh, trong khoảnh khắc ấy, anh thật sự cảm thấy thần chết đang tiến đến gần mình.
“Phục hồi, mau phục hồi cho tao!” Trong lòng Lê Văn Vân lại thầm hét lên.
“Chẳng lẽ thật sự sẽ chết ở đây ư?” Anh cắn chặt răng.
Nhìn thấy Evan đi tới, trong một thời điểm nhất định, dường như anh cảm giác được tốc độ của Evan trở nên rất chậm rất chậm.
Và dường như trong cơ thể anh có thứ gì đó đang chui lên từ mặt đất vậy.
"Bum!"
Lúc này, Evan đã lao tới trước mặt anh, anh ta không chém vào Lê Văn Vân mà hình như muốn đùa giỡn thêm một lát, sau đó đấm thẳng vào Lê Văn Vân!
“Bốp!”
Lê Văn Vân bị đấm mạnh vào bụng dưới, anh bay lên, bay ra một khoảng hai mươi ba mươi mét rồi mới đập mạnh xuống đất.
“Bịch!”
Cơ thể của Lê Văn Vân đập mạnh trên mặt đất tạo thành một lớp bụi mù.
“Chẳng phải anh muốn chết sao? Tôi sẽ cho anh chết quang minh chính đại, hơn nữa chết rất thoải mái.” Evan cười khẩy.
Khí thế của anh ta không hề giảm, lại một lần nữa vùng đạo lao vào Lê Văn Vân.
“Phụt!”
Lê Văn Vân há miệng phun ra một ngụm máu.
Thanh đao trên lưng anh bị lung lay rớt xuống đất, rồi từ từ lăn sang một bên, để lộ ra Phá Không và Vô Danh.
Nhưng vào lúc này, tất cả đều không có ai chú ý tới mà đều chăm chú nhìn Lê Văn Vân.
Bất kể là trong hay ngoài sân, lúc này ai nấy đều là lấy làm lạ!
“Không có sóng chân khí?” Giản Hưng nhíu mày, sau đó thất vọng nói: “Còn tưởng là cao thủ
gì, ai ngờ lại không biết vận chuyển chân khí, thế mà hù doạ cho một đám người bỏ chạy.”
Nơi Lê Văn Vân rơi xuống, tình cờ là ngay trước mặt ba cao thủ đỉnh cấp định đánh anh trước đó. Bọn họ cũng sững sờ, đồng thời trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
“Đúng là không có chân khí, chết tiệt!” Người đàn ông mặt sẹo nói không nên lời: “Thế mà chúng ta bị anh ta hù cho sợ chết khiếp.”
Lúc này, người phụ nữ trong ba người kia bỗng nhìn vào hai chuôi đao mà Lê Văn Vân vừa làm rớt, đồng tử co rút lại, sau đó toàn thân bắt đầu run lên, cô ta lùi lại hai bước!
Nhưng không ai để ý rằng Lê Văn Vân, người bị đập trên mặt đất, lúc này trong mắt đã tràn đầy vẻ hưng phấn!
“Khôi phục rồi, tất cả đều đã khôi phục rồi!” Trong lòng anh thầm gào to lên.
“Chết đi!” Evan đã lao đến trước mặt Lê Văn Vân, anh ta nhảy lên cao và có đầu gối đập mạnh về phía cổ Lê Văn Vân.