Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta luôn có một lòng tin xuất phát từ bản năng đối với Lê Văn Vân. 

Mặc dù anh là người thần bí, nhưng lòng tin đó giống như trực giác vậy. 

Sau khi mọi người rời đi, Lê Văn Vân ngồi xuống sân thượng, không biết lấy đâu ra một bao thuốc, tự châm một điếu rồi đưa lên miệng. 

Anh cũng không hút mà cứ để điếu thuốc tự cháy như vậy. 

Đây là điều mà Đường Đường thích làm sau mỗi trận chiến, dù ở nơi đâu, chỉ cần bọn họ chiến thắng, anh ấy sẽ ở hiện trường trận chiến, ngậm điếu thuốc trong miệng, rồi cool ngầu để điếu thuốc cháy một cách tự nhiên. Đến khi miệng bị bỏng, anh ấy mới vứt điếu thuốc đi, rồi châm điếu thứ hai. 

Bởi vì anh ấy cảm thấy chuyện này cực kỳ cool ngầu. 

Hoàng Thi Kỳ ngồi xuống cạnh Lê Văn Vân, hai chân khẽ đung đưa, cười toe toét hỏi: "Lê Văn Vân, vẫn còn thiếu một bước nữa, có lời tố cáo của Bùi Nghênh Tùng, cộng thêm Doãn Thi Đan làm nhân chứng thì chúng ta có thể dành chính ngôn thuận đi khiêu chiến với Demps rồi." 

“Như vậy chúng ta có thể quay về Người Gác Đêm rồi đúng không” Hoàng Thi Kỳ hỏi. 

“Ai mà biết?” Lê Văn Vân cười tự giễu. 

“Vậy sau khi giết chết Demps, báo thù cho Đường Đường, chúng ta sẽ làm gì?” Hoàng Thi Kỳ hỏi. 

Lê Văn Vân im lặng, nhìn lên bầu trời lẩm bẩm: "Chúng ta còn có thể làm gì nữa? Bây giờ chúng ta đều là siêu cấp, phải gánh vác trách nhiệm siêu cấp. Chiến tranh sắp bùng nổ rồi, mặc dù lần này lão già kia không chống lại tất cả vì tôi, nhưng... đã đến lúc chúng ta phải chống lại tất cả vì ông ta rồi, chúng ta thật sự không thể để ông ta vung dao như vậy. Ông ta đã già rồi, tôi nghĩ ông ta nên quay về Yên Kinh, tìm mấy ông bạn cũ nhàn rỗi chơi mạt chược hay nhảy múa ở quảng trường gì đấy! 

Hoàng Thị Kỳ che miệng cười khúc khích nói: "Không biết chúng ta có quay về được không?" 

“Ai mà biết, bây giờ tôi đã bị bọn họ phát Huyết Sắc Lệnh rồi.” Lê Văn Vân châm chọc, ném điếu thuốc đi, rồi tiếp tục chấm điểu khác. 

Sau đó, anh nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, tổng cộng có bốn tiếng anh không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là đám người Lý Thu và Cố Bạch đã đi tới đây. 

“Anh không chở xác chết đi tuần tra à?” Hoàng Thi Kỳ hỏi. 

Cố Bạch cười đáp: "Để người khác làm chuyện đó đi." 

"Chúng ta... sắp trở thành kẻ địch của Người Gác Đêm rồi." Lê Văn Vân bỗng lên tiếng: "Có lẽ trong Người Gác Đêm hệ Europa cũng có không ít người bạn cũ." 

Nghe anh nói thế, mọi người đều im lặng. 

Lê Văn Vân ngậm đầu thuốc lá ở trong miệng, quay đầu lại nói: "Thật ra... bây giờ các cậu vẫn có thể quay về Người Gác Đêm, dù gì cũng chỉ có mình tôi là bị khai trừ. Bây giờ bên Đạo Ba và Trần Tiêu đã có ba nghìn người rồi, có lẽ sau này sẽ nhiều hơn một chút, gần một trăm cao thủ đỉnh cấp, nên một mình tôi đi qua đó là đủ rồi." 

Hoàng Thi Kỳ bĩu môi nói: "Bọn họ đều có đội ngũ mới, nhưng tôi thì không. Dù sao tôi cũng không quay về Người Gác Đêm hơn ba năm rồi, nên tôi sẽ không quay về" 

“Đội trưởng” Đúng lúc này, Lý Thu nghiêm túc nói: “Anh ở đâu, tôi ở đấy.” 

“Anh ở đâu, tôi ở đấy” Cố Bạch và Trương Vân Hà cũng lên tiếng. 

Phạm Nhược Tuyết không nói gì, mà chỉ đi đến bên cạnh Lê Văn Vân, vươn tay ấn nhẹ vào huyệt thái dương của Lê Văn Vân, khẽ nói: "Anh cứ làm theo suy nghĩ của mình đi, em sẽ ở bên anh cho đến thắng lợi cuối cùng." 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK