Lê Văn Vân khẽ cười, anh bưng chén trà, nhìn ba người Xa Chấn Vũ cười tủm tỉm.
Tức khắc, sắc mặt Xa Chấn Vũ bỗng trở nên khó coi, anh ta nhìn xung quanh khắp mọi nơi, sau đó lại cười khẩy nói: “Lê Văn Vân, tôi nhớ rõ là Người Gác Đêm không thể động thủ trước mặt công chúng!”
Lê Văn Vân gật đầu nói: “Nhưng tôi có thể đảm bảo, thời khắc người thường còn chưa kịp nhận ra hay có bất kỳ phản ứng gì, các người đã chết trước rồi!”
Khoảnh khắc này, Xa Chấn Vũ chỉ cảm thấy da đầu lẫn cơ thể như tê dại, thậm chí anh ta còn không ngờ Lê Văn Vân có thể thực sự làm được tất thảy.
Lê Văn Vân, thật sự có khả năng hạ gục anh ta chỉ trong nháy mắt.
“Nếu tôi nói, anh thật sự sẽ thả chúng tôi đi?” Xa Chấn Vũ hỏi.
Châu Sâm đứng bên cạnh hoảng sợ không thôi, anh ta không ngờ Xa Chấn Vũ lại đồng ý.
“Tha cho các người đi sao? Suy nghĩ nhiều rồi.” Lê Văn Vân khua khua tay nói: “Tha cho các người một mạng ở đây có nghĩa là, đưa các người về ngục giam của Người Gác Đêm, hoặc là điều các người về lại khu Tội Ác, đương nhiên anh cũng có thể lựa chọn không nói, như vậy thì anh đã vi phạm quy tắc trò chơi, tôi cũng có lý do để ra tay với anh, tôi cho anh ba giây để suy nghĩ!”
Châu Sâm không dám nói lời nào, người đứng bên cạnh kia đương nhiên cũng không dám nói lời nào, bọn họ đều tập trung nhìn Xa Chấn Vũ.
Xa Chấn Vũ cắn răng, sau đó cười khổ một tiếng nói: “Là Hodges sai tôi làm như thế, tôi trở lại nơi này, ông ta muốn tôi chuẩn bị một nơi để làm đại bản doanh của ông ta, mà vừa hay điểm du lịch này lại là một hòn đảo nhỏ, cũng phù hợp với yêu cầu của chúng tôi, cho nên chúng tôi đã không màng mà làm tất thảy những chuyện này!”
Vừa dứt lời, anh ta lại thở dài một hơi, chấp nhận chịu thua.
Lời giải thích này, nghe chừng cũng có lý.
Anh ngẩng đầu lên, nhàn nhạt hỏi: “Hodges kêu anh trở về, có sai người liên lạc với ông Mặc không?”
“Không có!” Xa Chấn Vũ lắc đầu nói với vẻ mặt mờ mịt: “Nhưng mà… Trước đó không lâu, có một ông cụ đã tới khu Tội Ác, ngài Hodges có nói ông cụ đó cũng không thua kém ngài ấy mấy!”
“Khoảng bao lâu rồi?” Lê Văn Vân hỏi.
“Cũng tầm gần một tháng rồi.” Xa Chấn Vũ đáp.
Trong lòng Lê Văn Vân hơi động, nếu nói là khoảng trên dưới một tháng, thời gian có lẽ phù hợp.
Trận chiến ở hẻm núi kia của Lê Văn Vân, hình như cũng xảy ra gần một tháng trước.
“Xem ra lão Mặc này đã vác xác chạy trốn tới khu Tội Ác rồi.” Lê Văn Vân sờ sờ mũi rồi nói: “Nếu như chuyến đi tới khu Tội Ác lần này có thể giải quyết được hai người kia, những người ở khu Tội Ác đó sẽ mất đi thủ lĩnh, đến lúc đó để bà Loan hay Tử Sắc Liên Hoa ra mặt, có lẽ có thể tiến hành hợp nhất những người này, hợp tác với Người Gác Đêm.”
Anh thầm cân nhắc trong lòng, sau đó đứng lên nói: “Đi thôi!”
“Đi… Đi đâu cơ?” Châu Sâm nói theo bản năng.
“Đương nhiên là đưa các người về ngục giam của Người Gác Đêm rồi, sao hả? Hay là anh còn định ở lại đây ăn một bữa cơm?” Lê Văn Vân nhìn anh ta cười hì hì một cái.
Cả ba người họ căn bản không dám chần chừ một giây phút nào, thành thật đi theo phía sau Lê Văn Vân cùng ra khỏi nhà ăn, lúc lên xe Lê Văn Vân, Lê Văn Vân gọi điện thoại tìm Phạm Nhược Tuyết hỏi địa chỉ cứ điểm của Người Gác Đêm gần đó, sau đó lái xe chở ba người họ đi.
Đương nhiên, bọn họ cũng không hẳn sẽ an yên từ đầu tới cuối, sau khi đưa tới nơi rồi, anh thẳng tay đánh ngất cả ba người bọn họ, sau đó đưa ba người về tổng bộ của Người Gác Đêm để giam giữ.
Có điều, Lê Văn Vân không đích thân đưa ba người họ về tổng bộ, bởi với lực độ xuống tay của anh, chắc khoảng mấy ngày nữa ba người này cũng chưa tỉnh lại nổi, đợi đến thời điểm bọn họ tỉnh táo lại, thì trăm phần trăm là đã bị nhốt bên trong ngục giam của Người Gác Đêm.
Sau đó, Lê Văn Vân tự lái xe quay trở lại khách sạn.
Khi tới khách sạn rồi, anh tìm gặp Liễu Ngọc, kêu trong hai ngày tới Liễu Ngọc tiếp tục đàm phán với người của tập đoàn Chấn Hưng để ký kết hợp đồng một lần nữa, còn bản thân anh, những chuyện còn lại anh không quan tâm nữa.
Chuyện khó khăn nhất anh đã giải quyết xong, những chuyện còn lại, Liễu Ngọc sẽ phụ trách.
Hơn nữa, công lao này, anh cũng định để Liễu Ngọc được hưởng, đợi đến khi trở về rồi, dựa vào thành tích của dự án này, chuyện Liễu Ngọc được thăng chức tăng lương ở tập đoàn Hãn vũ dường như là điều chắc chắn, chuyện ván đã đóng thuyền.
Đến ban đêm, sau buổi diễn tập hôn lễ, người của nhà trai nhà gái bắt đầu tách ra.
Về phía Doãn Nhu, rất nhiều chị em cùng tới từ khu Tội Ác đã hợp lại với bà ta thành một nhóm chị em, mà bên phía Lê Văn Vân, Lê Văn Vân và những người khác đã thành lập một nhóm cướp người mới.
Đêm đó, mấy người Lê Văn Vân không quay lại khách sạn, tất cả đều ở trong nhà Lý Thu!
Lý Thu đã mua cho cha mẹ mình mấy căn biệt thự rất lớn.
Cho nên mấy người bọn họ có ở lại cũng không thành vấn đề.
Còn nhóm An Nhiên thì ở trong một căn biệt thự nơi khác.
Buổi tối, Lê Văn Vân, Cố Bạch, Lý Thu và cả Trần Tiêu, bốn người cùng ngồi trong đại sảnh.
Lý Thu hưng phấn đến nỗi không ngủ được.
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi hết chưa, pháo hoa, đoàn xe, vân vân.” Lý Thu liên tục kiểm tra, dường như anh ta có chút khẩn trương.
“Chuẩn bị xong xuôi hết rồi, dù sao thì anh cũng là người trải qua vô số chiến trường rồi, chỉ là kết hôn thôi mà, một tình huống cỏn con như vậy, anh khẩn trương cái rắm gì, đoàn xe là tôi cho người sắp xếp, đều là mấy loại xe thể thao đỉnh cao, ngày mai nhất định sẽ khiến anh nở mày nở mặt.” Cố Bạch cười he he nói.
Lý Thu thở phào một hơi nói: “Anh không hiểu đâu, kết hôn còn khiến người ta có cảm giác khẩn trương hơn so với việc ra chiến trường ấy, nếu có thể, tôi thà một thân một mình đi đấu với tiêm quỷ đỏ.”
“Tiền đồ của anh nằm cả ở đây đấy!” Cố Bạch nói đến đây, lại chớp chớp mắt nói: ‘Đúng rồi, Thu Thu, anh và An Nhiên, ngủ cùng nhau chưa?”
“Sao anh tọc mạch thế hả!” Lý Thu mắng, sau đó lại khẽ gật đầu.
Trên mặt mấy người Lê Văn Vân lộ vẻ đáng khinh, Lý Thu ngẩng đầu nhìn Lê Văn Vân và Cố Bạch nói: “Nói thật, tôi cảm thấy nếu các anh đã gặp được người phù hợp rồi, thì hãy nên kết hôn đi, dẫu sao thì các anh cũng là con trai độc nhất trong nhà cả. Đừng giống như Đường Đường, sau hôn lễ, tôi và An Nhiên định sẽ về quê Đường Đường để hưởng tuần trăng mật, nhân tiện tới thăm Đường Đường luôn, các anh có muốn gửi gì tới đó không?”
“Gửi gì tới đó thì cũng có để làm gì đâu, dù sao thì cậu ta cũng không nghe được nữa.” Lê Văn Vân bĩu môi nói.
Mấy người họ dường như không hề có ý định đi ngủ, ngồi trong phòng khách trò chuyện không ngừng!
……
Đồng thời, tại một nơi nào đó ở vùng ngoại thành của Tô Chiết, lúc này, trong phòng có không ít người, nếu có Lê Văn Vân ở đây, khả năng anh sẽ nhận ra một vài người, chính là người tới từ khu Tội Ác, toàn bộ căn phòng có khoảng bốn năm chục người gì đó, tất cả đều từ cao cấp trở lên, thậm chí còn có hơn mười người là đỉnh cấp.
“Lặp lại lần nữa, nếu ngày mai chúng ta đi, xác suất bỏ mạng sẽ rất cao, ai muốn rút lui, thì giờ mau đi khỏi đây nhanh đi!” Phía trước, một người Trung Quốc đầu trọc nói với giọng điệu lạnh băng.
“Có thể vì Hodges làm chút chuyện này, đó cũng là vinh hạnh của chúng tôi, chúng tôi tuyệt đối không lùi bước!” Phía dưới, mọi người đồng thanh hô.
Tên đầu trọc gật gật đầu nói: “Vậy thì tốt, chuyện chúng ta phải làm bây giờ chính là gây rắc rối cho Người Gác Đêm, công khai sự tồn tại của thế giới ngầm, công khai sự tồn tại của tiêm quỷ với công chúng, làm cho cả thế giới loài người lâm vào khủng hoảng, đến lúc đó, Người Gác Đêm phải trấn an tâm trạng của những người bình thường này, tự khắc sẽ không thể băn khoăn đến những người bạn đồng hành trong khu Tội Ác của chúng ta!”
Tất cả mọi người gật đầu!
Tên đầu trọc chậm rãi thở ra một hơi, mở miệng nói: “Mà ngày mai, cũng là hôn lễ của Lý Thu – anh em tốt của Lê Văn Vân, chúng ta… Chơi một trận đi!”