Bức ảnh trắng đen được đặt trên bàn, Lê Văn Vân bước đến trước nó, nhẹ nhàng vuốt lên gò má của người trong ảnh.
Nói xong, Lê Văn Vân cười nhẹ, quay đầu sang nhìn Hoàng Thị Kỳ nói: "Thị Kỳ, đây chỉ là bắt đầu, không phải kết thúc, chuyện bây giờ xong rồi, chúng ta có thể nghĩ tới chuyện của Demps rồi đấy."
Đúng vậy, nhiệm vụ bây giờ cũng xem như đã kết thúc, Lê Văn Vân cũng suy nghĩ xem làm thế nào để giải quyết chuyện của gia tộc Demps.
Trước hết anh phải trau dồi thêm vài thế lực cho riêng mình!
Đương nhiên, dựa vào tích luỹ của năm trước, ở thế giới ngầm Lê Văn Vân đã có vài người tự nguyện tin mình, chỉ là việc ra tay với Tinh Diệu đời đầu của Người Gác Đêm thế này, có bao nhiêu người chịu góp sức thì Lê Văn Vân không biết.
Quan trọng nhất là chính anh phải trở nên thật mạnh mới được.
Demps có hạng thứ ba trong Thiên Bảng.
Là một sự tồn tại tương đối khủng khiếp.
Lê Văn Vân có thể đánh bại người hạng bảy của Thiên Bảng nhưng anh nghĩ có lẽ mình vẫn còn một khoảng cách nhất định với người ở hạng ba, vậy nên khoảng thời gian này không có nhiệm vụ gì, anh vẫn phải nghĩ cách tìm thêm nhiều xương rồng hơn mới được.
Đồng thời, nếu phía Người Gác Đêm vẫn muốn tiếp tục giao nhiệm vụ cho anh thì anh nghĩ phải tạm thời từ chối.
Phạm Nhược Tuyết gật đầu, nhìn không khí có vẻ đượm buồn, trên mặt cô thường niên là vẻ lạnh lùng, bây giờ lại để lộ nụ cười: "Mọi người cũng không cần đau lòng vậy nữa, Đường Đường là một người rất lạc quan, anh ấy không hy vọng chúng ta còn sống mà vẫn đau buồn vì anh ấy mãi, hơn nữa tôi cũng muốn phản bác một điểm!"
Nói đến đây cô quay sang Hoàng Thi Kỳ rồi nói: "Thi Kỳ vừa nhắc Đường Đường ăn nhiều nhất tiểu đội, tôi phải phản bác thôi, ăn nhiều nhất tiểu đội, à không, người ăn nhiều nhất trong tất cả mọi người ở Người Gác Đêm phải là Thi Kỳ cậu mới đúng!"
Cô nói xong, trên mặt Hoàng Thi Kỳ cũng lộ ra vẻ ngại ngùng, sau đó nói: "Hừ, dù gì tôi cũng không béo lên!"
Nhờ vậy mà không khí cũng trở nên nhẹ nhàng hơn!
Phạm Nhược Tuyết thở một hơi: "Chuyện ở Yên Kinh xem như tạm gác lại, ban nãy đoàn trưởng lính đánh thuê cũng nói với chúng ta rồi, hai ngày này ông ấy cũng về rồi."
Lê Văn Vân hơi đổi sắc mặt: "Em nói ông già kia đến Yên Kinh rồi à, cũng là vì chuyện của Vương Giai Kỳ?"
"Không phải", Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: "Ông ta đến Yên Kinh làm gì em không rõ lắm, có lẽ ông ta cũng không rõ đầu, có lẽ Vương Hồng dắt ông ta đi lòng vòng thôi, chuyện cụ thể chỉ có Vương Hồng biết."
Lê Văn Vân trầm ngâm một lát: "Thế bọn em chuẩn bị bao giờ đi?"
Phạm Nhược Tuyết nhìn Lê Văn Vân một cái, khoé miệng hơi nở nụ cười nói: "Sao thế? Muốn em đi nhanh rồi cả đêm anh không về chứ gì? Ở với mấy cô bồ trẻ xinh của anh à?"
"Này em nghĩ đi đâu thế hả!", Lê Văn Vân cạn lời.
"Em còn không rành anh nghĩ gì à?", Phạm Nhược Tuyết cười khẩy một tiếng.
"Không có thật, em vu oan cho anh quá rồi đó, anh là một người rất chung thuỷ", Lê Văn Vân vội nói.
Phạm Nhược Tuyết cười nhẹ một tiếng, sau đó trầm ngâm nói: "Nói chung, có thế nào thì khoảng thời gian này anh phải tự xem xét làm thế nào cho đúng, em sẽ đi nói với phía Người Gác Đêm, tạm thời đừng giao nhiệm vụ cho anh nữa. Sau đó trước khi anh xuất phát đi Europa thì nhớ báo với em một tiếng."
Lê Văn Vân nhìn cô, sau đó gật đầu nói: "Cảm ơn em!"
Phạm Nhược Tuyết không nói gì thêm.
Bọn họ cứ thể vừa nói chuyện vừa bắt đầu dùng bữa.
Mà ngày hôm nay, đã được định sẵn sẽ không thể là một ngày bình thường.
Lúc này, ở sân bay Yên Kinh, Giản Hưng đang đứng trong nhà vệ sinh của phòng chờ, trên tai anh ta là một chiếc tai nghe bluetooth.