Trên thực tế, là một thợ mộc, thu nhập của Lý Vân không hề thấp. Mỗi tháng ông ta có thể kiếm được hơn một vạn từ công việc riêng và tiền lương trong xưởng sản xuất đồ nội thất, nhưng tất cả số tiền đó đều lấy đi trả nợ hết rồi khiến hai bố con họ sống rất cực khổ.
“Sao hả, định quỵt nợ à?” Ánh mắt Lôi Tấn trầm xuống, sau đó ông ta đá văng đồ đạc mà Lý Vân đang làm bay ra ngoài.
Ông ta trợn mắt nhìn Lý Vân nói: "Ông già mắc dịch, tính quy nợ phải không?”
“Tôi...” Sắc mặt của Lý Vân cực kỳ khó coi.
Lôi Tấn cười nhạt nói: “Mẹ kiếp, xem ra gần đây tôi dễ tính quá rồi đó. Tôi nói cho ông biết, Lý Vân, tôi có hàng trăm cách để đùa chết ông đấy, nếu còn không được thì tôi sẽ bản đứa con gái xinh đẹp của ông đi, với nhan sắc này có thể bán được giá cao đó.”
Lúc này Lê Văn Vân mới cau mày nói: “Người anh em, ông cho vay nặng lãi là bất hợp pháp đấy.”
“Mày nói cái gì?” Lôi Tấn chợt nhìn Lê Văn Vân, sau đó ông ta bước từng bước đi về phía anh, rồi bất ngờ đập cuốn sổ nợ vào người Lê Văn Vân.
Nếu là trước đây, Lê Văn Vân có thể dễ dàng tránh ra, còn có thể mạnh mẽ đạp đám người Lôi Tấn trước mặt xuống đất!
Nhưng bây giờ tình trạng thể chất của Lê Văn Vân quá tệ, theo bản năng muốn né tránh nhưng thân thể lại không nghe theo. Quyển sổ đập vào vai Lê Văn Vân, ở ngay vị trí đó có một vết thương nên một cơn đau dữ dội ập đến. Vết thương lại bị rách toạc ra, miếng gạc bắt đầu từ từ đỏ lên.
Lúc này, Lôi Tấn bước tới chỗ Lê Văn Vân, ông ta nắm lấy cắm Lê Văn Vân nói: “Nhóc con, phạm pháp sao? Con mẹ mày đi tố cáo tạo đi, số tiền này một xu cũng đừng hòng thiếu. Mẹ kiếp, mày có tiền trả không? Nếu không có thì đừng có mà nổ.”
Nói đến đây, ông ta cười khẩy: “Tao nhớ mày đã nói sẽ trả lại tiền cho họ mà!”
Lê Văn Vân thở dài!
Hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt!
“Tôi không có nhiều tiền như vậy.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói.
Không phải anh không có, thẻ ngân hàng Tân Hải ở ngay đỏ, đương nhiên là đủ tiền để trả rồi.
Nhưng vừa nhìn là biết Lôi Tấn này cũng không phải người tốt gì, nếu đột nhiên tên này phát hiện Lê Văn Vân có tiền thì không chắc sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
Vì vậy, Lê Văn Vân đã chọn cách giả vờ không có tiền.
“Không có tiền thì nói cái chó gì!” Lôi Tấn đẩy Lê Văn Vân xuống đất.
“Ôi!” Lê Văn Vân không khỏi hít sâu một hơi vì cơn đau dữ dội.
hỏi: “Anh Lê Văn Vân, anh không sao chứ?”
Lôi Tấn cười khẩy, ông ta nói với đàn em của mình: “Các anh em, đánh chết thằng ngốc không biết tốt xấu này cho tao”
Sắc mặt Lý Vân thay đổi, ông ta chạy nhanh tới nói: “Anh Tấn, anh Tấn, tôi nhận số tiền này, tôi nhận số tiền này. Anh đừng đánh, người thân này của tôi đang bị thương nặng, nếu đánh nữa sẽ chết đấy, anh cũng không muốn mang tiếng xấu phải không?”
Lôi Tần liếc nhìn Lê Văn Vân đang quấn đầy băng, sau đó hừ giọng: “Được, tháng này, dù thế nào thì ông cũng phải trả tôi hai vạn, ba ngày sau tôi tới lấy. Con mẹ nó, nếu tôi tới mà không có tiền thì tự ông nghĩ tới hậu quả đi.”
“Nhất định! Nhất định!” Lý Vân vội vàng nói.
Sau đó Lôi Tấn liếc Lê Văn Vân rồi đi tới bên cạnh: “Chúng ta đi.”
Đợi ông ta đi khỏi, Lý Vân nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Người anh em, cậu không sao chứ?”
Lê Văn Vân nhìn ông ta, thầm thở dài!
Trong khoảng thời gian này, không thể nói là không cảm động, Lê Văn Vân biết rõ hoàn cảnh gia đình của Lý Vân.
Nhưng để chăm sóc cho Lê Văn Vân mà mấy hôm nay bữa cơm của ông ta đều không có thịt.
Đây đã là giới hạn cho một gia đình như gia đình của Lý Vân rồi.
Lý Giai Dao đỡ Lê Văn Vân dậy, hai mắt đã đỏ hoe, không biết là do ấm ức hay vì điều gì khác.
Lý Vân tự mình đi tới bên cạnh, sau đó bắt đầu lấy ra một bao thuốc lá kém chất lượng, châm một điều rồi bắt đầu hút.
Lê Văn Vân âm thầm nhìn thấy tất cả những điều này.
“Anh Lê Văn Vân, em vào phòng đọc sách đây. Anh muốn về phòng thì gọi cho em, em sẽ đỡ anh.” Lý Giai Dao nói xong xoay người lau mắt rồi bước vào phòng.
Dù sao cô ấy cũng là một nữ sinh trung học, cho dù cô ấy là người hiểu chuyện đi chăng nữa. thì loại áp lực từ xã hội này cũng khiến cô ấy cảm thấy khó thở.
Lê Văn Vân lại ngồi xuống, anh không lên tiếng, mãi một lúc lâu sau anh mới nhìn Lý Vân đang ngồi hút thuốc buồn bã ở đàng kia rồi hỏi: “Đã nghĩ tới việc chuyển nhà chưa?”
Lý Vân sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói: “Người anh em à, tôi biết nhất định cậu không phải người bình thường, còn tôi chỉ là một nông dân bình thường, không muốn đụng chạm đến bất cứ chuyện gì cả. Chuyện của nhà tôi cậu đừng xen vào, chờ sức khoẻ cậu tốt hơn thì hãy rời khỏi đây đi.”