Cùng lúc đó, ở ngoài cửa còn có vài chiếc xe buýt.
Trên xe đã chật kín người, tất cả đều là Người Gác Đêm được chiêu mộ tại đây, khoảng hơn bốn trăm người, đều ở trình độ từ đỉnh cấp và cao cấp trở lên, những người khác cũng sẽ được máy bay lần lượt đón về.
Hai ngày nay ngài Mặc đã được điều trị đôi chút, dường như vết thương trên người đã có chuyển biến tốt, nhưng tâm trạng vẫn rất tồi tệ.
Quay về nói chuyện với Trác Nhất Minh và Vương Hồng, ông ta cảm thấy rất có khả năng mình cũng chỉ có một con đường chết, nhưng tin tức trong miệng là hy vọng cuối cùng của ông ta.
Lê Văn Vân vẫn lái xe chở ba người, xe của anh đang theo sau Minh Sùng, tầm nửa tiếng sau, bọn họ đã đến sân bay tạm thời.
Sau khi Lê Văn Vân bước xuống xe đã cầm song đao của mình, rồi ngồi lên máy bay ngay.
...
Mười mấy tiếng sau, tổng bộ của Người Gác Đêm hệ Hoa không được xây dựng ở Bắc Cảnh, mà ở giữa một ngọn núi ở khu vực Trung Nguyên. Nơi này hầu như không có người sinh sống, bên ngoài cũng được bảo vệ rất nghiêm ngặt, cực kỳ bí mật.
Tổng bộ của Người Gác Đêm có diện tích rất lớn, cũng được xây dựng khá đẹp mắt, dù gì nơi này cũng là tổng bộ.
Tất nhiên, máy bay không thể nào đáp thẳng đến nơi này, mà sau khi đến nơi, vẫn phải ngồi xe hơn một tiếng đồng hồ mới có thể đến được đây.
Ban đầu, Lê Văn Vân định quay về thẳng Lâm Hải, nhưng vừa mới xuống máy bay đã có người nói với anh rằng, Trác Nhất Minh bảo anh quay về, có chuyện muốn nói với anh.
Một tiếng sau, trong một căn phòng nào đó ở tổng bộ Người Gác Đêm, Trác Nhất Minh, Vương Hồng và Lê Văn Vân đang ngồi ở bên trong, còn những người khác đã được đưa đi.
“Ông có chuyện gì không?” Lê Văn Vân hỏi.
"Cậu đã biết tình hình rồi đúng không? Lũ tiêm quỷ sẽ xâm lược về mọi mặt, hơn nữa rất có khả năng thời gian là trong vòng vài ngày tới." Trác Nhất Minh nói.
"Tôi biết rồi, nên tôi đang rất sốt sắng, muốn quay về, ngộ nhỡ thật sự đã đến thời gian, tôi cũng có thể kịp thời lo cho sự an nguy của bố mẹ tôi." Lê Văn Vân đáp.
“Lần này tôi gọi cậu đến đây là thật sự muốn nói cho cậu biết một số chuyện.” Trác Nhất Minh nói: “Lần này, cực kỳ có khả năng sẽ có vài con tiêm quỷ vàng đáp xuống, nhưng tôi không thể nào bận tâm đến bọn chúng, bởi vì tôi chỉ có một đao, mà một đao này phải để lại cho tiêm quỷ tím."
Lê Văn Vân liền cau mày.
"Lần này cậu không thể thay tôi được nữa." Trác Nhất Minh cười nói: "Tôi cũng không ngờ hai lần trước sau này lại đến nhanh như vậy. Lẽ ra lần trước tôi phải quyết đoán hơn, khi bọn chúng đáp xuống Aspen, phải dứt khoát bổ một đao về phía tiêm quỷ vàng kia, như vậy bọn chúng sẽ không thể nào bố trí, đáp xuống mọi mặt được nữa.”
"Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi. Nếu lần này có tiêm quỷ tím đáp xuống, cậu sẽ không thể nào thay thế tôi được nữa. Tiêm quỷ tím ở cấp độ Viêm Hủ. Tôi nghĩ chắc cậu biết Viêm Hủ là gì đúng không? Đây là một loại biến thiên ở cấp độ sinh mệnh." Trác Nhất Minh nói.
“Ông đang ở cấp độ này à?” Lê Văn Vân hỏi.
Trác Nhất Minh lắc đầu nói: "Không phải. Con đường mà tôi đi khác với các cậu, tôi không đi theo con đường hấp thụ xương để tăng cường thực lực cho mình. Tất nhiên, chuyện này có chút liên quan đến bản thân tôi."
“Một khi tôi bổ ra một đao, tôi có thể nắm chắc chín mươi phần trăm sẽ giết chết tiêm quỷ tím.” Trác Nhất Minh nói.
Trong lòng Lê Văn Vân chấn động, anh không ngờ Trác Nhất Minh lại mất kiểm soát đến mức độ như vậy. Anh vốn cho rằng nếu mình cố gắng đuổi theo sẽ có lúc đuổi kịp Trác Nhất Minh, nhưng sau khi nghe Trác Nhất Minh nói ra những lời này, Lê Văn Vân lại cảm thấy mình hơi tự đại.
"Tất nhiên, tôi sẽ chết. Tương lai, cậu muốn hay không muốn đều được, nhưng cậu phải gánh vác trọng trách làm người đứng đầu Người Gác Đêm, đây không chỉ là bản thân, người nhà và bạn bè của cậu." Trác Nhất Minh cười nói: "Cậu cũng không được từ chối."
Lê Văn Vân không thể thốt ra câu anh sẽ bổ ra một đao này thay cho Trác Nhất Minh, bởi vì bây giờ anh biết cực hạn của mình, mà thời gian lại quá ít ỏi.
Anh chỉ có thể gật đầu.
"Đến lúc đó, tiêm quỷ vàng đều phải dựa vào cậu đi giải quyết, có lẽ sẽ có rất nhiều người có thể chết, mọi chuyện đều sẽ bị phơi bày, rất có khả năng thế giới sẽ rơi vào hỗn loạn. Mọi chuyện đều cần phải nhờ cậu đi cân bằng, hồi phục, trách nhiệm của cậu nặng hơn tôi.” Trác Nhất Minh nói.
Lê Văn Vân thở dài, nghiến răng nói: "Cũng có khả năng sẽ không có tiêm quỷ tím đáp xuống."
“Tất nhiên điều đó là tốt nhất.” Trác Nhất Minh cười nói: “Dĩ nhiên xác suất đó sẽ rất thấp.”
"Điều thứ hai, nếu cậu thật sự không thể kiên trì được nữa, hãy cử người đi tới cực Bắc một chuyến." Trác Nhất Minh thở dài nói: "Còn nơi đó có gì, đợi sau khi cậu cử người hoặc đích thân đi đến đó ắt sẽ biết, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối đừng đi đến đó."
"Điều thứ ba, bất luận thế nào, sau khi cậu tiếp quản Người Gác Đêm, đừng hợp tác với tiến sĩ T, cho dù ông ta mang đến lợi ích gì cho cậu đi chăng nữa, cậu cũng đừng bao giờ đồng ý. Cậu có thể lợi dụng ông ta, nhưng chỉ được lợi dụng mà thôi, đừng bao giờ đồng ý bất cứ chuyện gì, càng không được hợp tác với ông ta." Trác Nhất Minh nói: "Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết rõ con người ông ta, ông ta là một kẻ điên bình tĩnh."
Vương Hồng cười nói: "Ông cứ yên tâm, sau này tôi sẽ ở bên bọn họ, hơn nữa ông cũng đừng quá lo lắng, ông sẽ chết sau khi bổ một đao chỉ là suy đoán của ông mà thôi, ngộ nhỡ ông vẫn còn sống thì sao?"
“Dù thế nào, lần này tôi cũng không giữ lại một đao này.” Trác Nhất Minh khẽ cười nói: “Tương lai là của cậu, còn Lữ Dương, cậu hãy ràng buộc chặt cậu ta, thiên phú của cậu ta không hề thua kém cậu, nếu một ngày nào đó trong tương lai, cậu cảm thấy mình chết chắc rồi thì có thể giao lại trọng trách cho cậu ta.”
Trong lòng Lê Văn Vân hơi bức bối.
Lần này khác với lần ở Aspen. Lần ở Aspen, anh thật sự cảm thấy mình có một chút cơ hội thay thế Trác Nhất Minh.
Còn lần này, trong lòng anh đã dâng lên cảm giác bất lực, nếu thật sự có tiêm quỷ tím đáp xuống, có lẽ cuộc đời của Trác Nhất Minh đã đi đến hồi kết.
Anh không thể nào từ chối lời nói của Trác Nhất Minh, đành phải sa sầm mặt gật đầu nói: "Tôi biết rồi."
“Ừm, còn mấy chuyện khác tôi cũng không tiện nói cho cậu biết, cậu mau quay về đi.” Trác Nhất Minh nói: “Cậu hãy chăm sóc tốt gia đình của mình.”
Lê Văn Vân gật đầu.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ đang trời quang mây tạnh, đột nhiên có một tia sáng màu vàng lấp lánh giống như sao băng.
Lê Văn Vân sửng sốt, rồi quay đầu nhìn lên bầu trời.
Sau khi ngôi sao này sáng lên, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện các ngôi sao khác, sau đó, giống như phản ứng dây chuyền, bắt đầu xuất hiện một cách dày đặc.
Sau đó bọn chúng hóa thành sao băng, rơi xuống khắp nơi.
Lê Văn Vân liền chạy đến trước cửa sổ, nhìn cảnh tượng trên bầu trời, da đầu nhất thời tê dại.
Số lượng... thật sự quá nhiều.
Lần trước hơn một nghìn tiêm quỷ xuất hiện, quy mô đó đã đủ khiến Lê Văn Vân chấn động, vậy mà quy mô lần này còn kinh khủng hơn, Lê Văn Vân hoàn toàn không đếm nổi, ít nhất cũng phải hơn một vạn.
“Bọn chúng đến... trước ư?” Trác Nhất Minh thở dài lẩm bẩm.
“Bây giờ tôi sẽ đi thẩm vấn lão Mặc.” Vương Hồng vội nói: “Chúng ta phải mau chóng tìm thấy những khúc xương đó. E rằng lần này thật sự khó mà che giấu nổi.
...
Đại học Yên Kinh, trong một lớp học, tiến sĩ T đeo kính, cười híp mắt giảng bài cho các sinh viên ở bên dưới. Đột nhiên, ông ta nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người nhanh chóng biến mất khỏi lớp học.
Đến khi ông ta xuất hiện, đã đứng trên nóc một tòa nhà ở Đại học Yên Kinh.
Ông ta ngắm nhìn bầu trời đầy sao băng, cau mày nói: "Không ngờ mình lại tính sai thời gian, bọn chúng đã đến trước ba ngày."
Dứt lời, ông ta bắt đầu nở nụ cười.
Mới đầu chỉ là nụ cười mỉm, sau đó biến thành cười điên cuồng, cuối cùng thậm chí vẻ mặt còn trở nên hơi dữ tợn.
“Bắt đầu, thí nghiệm vĩ đại của tôi bắt đầu rồi.” Ông ta đứng trên sân thượng hét lớn.