Nói rồi, anh ta nhìn sang Lê Văn Vân, ngay sau đó, vẻ mặt anh ta khẽ biến đổi: “Lê Văn Vân?”
Lê Văn Vân ngước mắt lên, anh cảm thấy người ở trước mặt này có hơi quen, qua một lúc, trong đầu anh mới nhớ đến cái tên của người trước mặt.
Vưu Chí, được xem là người nhà họ Vưu ở Lâm Hải, cũng chính là người của dòng họ nhà Vưu Tường, nhưng mà anh ta chỉ là người của dòng nhảnh, khác biệt với Vưu Tường ở trong dòng họ, một người trên trời, một người dưới đất. Nhưng mà trong loại dòng họ này, cho dù là dòng nhánh, điều kiện cũng tốt hơn nhiều so với người bình thường.
Anh ta với Lê Văn Vân cũng là bạn học thời cấp ba. Hơn nữa lúc học cấp ba, anh ta cũng từng theo đuổi Diệp Mộng, lúc đó Lê Văn Vân có quan hệ khá tốt với Diệp Mộng, hai người lúc đó cũng không được hợp nhau lắm.
“Hai ngày trước nghe anh Vưu nói cậu ra tù rồi, ở Giang Thành tôi cũng không tin lắm, dẫu sao loại người bị phán xử tù chung thân như cậu, thì phải ở trong tù cả đời, kết quả bây giờ lại quay về Lâm Hải rồi.” Vưu Chỉ nhìn Lê Văn Vân, cười giễu một tiếng, nói.
Nghe thấy lời này, Lê Văn Vân chau chặt mày lại, anh liếc nhìn Vưu Chí một cái, nói: “Tâm trạng tôi không tốt, đừng đến làm phiền tôi.”
“Hừ!” Vưu Chí cười giễu một tiếng, nói: “Phi Phi là bạn gái của tôi, cậu bỏ gì vào trong rượu của cô ấy rồi, có phải cậu muốn vào đồn cảnh sát không?”
“Tôi uống rượu với ai, liên quan gì đến anh" Lúc này, cô gái được gọi là Phi Phi đó dường như đã tỉnh lại một chút, cô ta đẩy Vưu Chí ra, nói: “Anh với tôi đã chia tay rồi, anh cút đi cho tôi, anh là đàn ông tồi!”
Vưu Chí bị đẩy lùi ra một bước, anh ta nắm chặt nắm đấm, vặn cái cổ mình, nhìn sang Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, được đấy, vừa mới về Lâm Hải thì dụ dỗ người phụ nữ của tôi rồi! Cậu đã bị nhà họ Lê đuổi ra khỏi nhà rồi, còn tưởng rằng tôi không dám động vào cậu như lúc trước sao?”
“Các anh em, ẩn cậu ta xuống cho tôi!” Anh ta nói với những người mà anh ta dẫn đến.
Đúng vào lúc này, một nhân viên phục vụ đi đến, nói: “Anh Vưu, ở đây là Lưu Hỏa, có ân oán gì thì mời ra ngoài giải quyết!”
Vưu Chí chau mày, vẻ mặt âm u thất thường, dường như đang kiêng dè gì đó, sau đó anh ta nghiến răng nghiến lợi, lườm Lê Văn Vân một cái, nói: “Thằng nhóc, coi như cậu may mắn”
Nói rồi, anh ta lại đi đến trước mặt người phụ nữ đó, nói: “Phi Phi, chúng ta đi thôi, em đừng đi một mình đến những nơi thế này.”
Phi Phi lại đẩy anh ta ra, sau đó cô ta liền sát lại gần Lê Văn Vân bên này, nắm chặt cánh tay của Lê Văn Vân, nhỏ tiếng nói: “Giúp tôi. Tiền rượu này tôi trả hết.”
Vưu Chínhìn thấy cảnh này, chau mày lại, anh ta nhìn xoáy sâu vào mắt Lê Văn Vân, nói: “Lê Văn Vân, bỏ tay ra cho tôi!”
Lê Văn Vân bưng ly rượu, không để ý đến anh ta.
Vưu Chỉ nhìn thấy dáng vẻ này của Lê Văn Vân, vẻ mặt thoáng qua tia tức giận, anh ta bước một bước đến trước mặt Lê Văn Vân, đồng thời tát một bạt tai vào mặt Lê Văn Vân, mắng chửi: “Bố mày bảo mày bỏ tay ra, nghe không hiểu hả?”
“Bốp!”
Tâm trạng Lê Văn Vân vốn dĩ đã không tốt rồi, bây giờ Lưu Chí động tay, anh tuyệt đối không có lý do nào mà nhẫn nhịn, anh trực tiếp ném ly rượu về phía Vưu Chí, nước rượu tạt vào mặt Vưu Chí, tiếp theo đó, một tay anh tóm chặt lấy tay Vưu Chí”.
Lúc này, nhân viên phục vụ lại xuất hiện, anh ta dường như đã gặp nhiều cảnh tượng như thế rồi, nhìn Lê Văn Vân nói: “Thưa anh, ở đây là Lưu Hỏa, muốn động tay thì mời ra ngoài”
Lê Văn Vân chau mày, liếc nhìn người nhân viên phục vụ một cái, nói: “Là cậu ta ra tay trước, tôi không thể tự vệ?”
“Nhưng mà ở đây là quán bar Lưu Hỏa, tôi không quan tâm anh có phải tự vệ hay không, chỉ cần động tay, người động tay sẽ có hậu quả” Nhân viên phục vụ bình tĩnh nói, trong giọng điệu toàn là sự uy hiếp.
"Ồ!” Lê Văn Vân lạnh nhạt nói.
Khóe mỗi nhân viên phục vụ lộ ra một nụ cười, ở trong quán bar Lưu Hỏa không có ai dám động tay động chân!
Thế nhưng anh ta vừa mới nói xong, con người anh ta khẽ co rút lại.
Anh ta phát hiện Lê Văn Vân đang ngồi đó, thoát ra khỏi người phụ nữ váy đen, rồi cả người anh đột nhiên đứng phắt dậy, thả cái tay đang tóm lấy Vưu Chí ra, đồng thời tát một bạt tai vào mặt Vưu Chí, nói: “Cút đi!”
Vưu Chí cảm giác cơn đau nóng rát trên mặt, anh ta bị đánh đến cả người lùi ra sau mấy bước, những người mà anh ta dẫn đến vội vàng đón lấy anh ta.
Vưu Chí ôm mặt, trừng mắt nhìn Lê Văn Vân, nói: “Mẹ nó, mày dám đánh tao? Tao thấy mày thật sự không muốn sống nữa rồi!”
Ở bên cạnh, người nhân viên phục vụ đó cũng lạnh lùng nhìn Lê Văn Vân nói: “Thưa anh, tôi nhớ là lúc nấy tôi vừa mới nhắc nhở anh, động tay sẽ có hậu quả, đúng không!”
Lê Văn Vân lườm anh ta một cái, nói: “Cậu ta động tay trước, tôi trả lại cho cậu ta một tát tai, chỉ thế mà thôi.”
Nhân viên phục vụ cười giễu một tiếng, móc bộ đàm ra rồi nói: “Ghế đôi số 7 có người gây chuyện!”
Bịch! Bịch! Bịch!
Lời vừa dứt, rất nhanh có một tràn âm thanh vang dội lên, mười mấy người bỗng chốc tuôn ra đi đến phía anh ta, đồng thời, động tĩnh bên này của họ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người!
"Ôi, đây không phải là anh Chí của chúng ta sao? Chạy đến Lưu Hỏa gây chuyện rồi? Có phải tưởng rằng có Vưu Tường chống lưng cho anh, thì có thể làm loạn trước mặt tôi rồi à.” Trong đám người, một người đàn ông đầu định, mặc áo da đi ra, cười như không cười, liếc nhìn Vưu Chí một cái!
Lúc Vưu Chỉ nhìn thấy người này thì sắc mặt khẽ biến đổi.
Nhân viên phục vụ vội vàng đi lại, nói: “Người đánh nhau là anh ta.”
Người đó nhìn sang Lê Văn Vân, đầu tiên là khẽ ngây người, tiếp theo đó là khóe môi nhếch lên, nở nụ cười giễu, nói: “Chà chà, Lê Văn Vân! Hôm trước Diệp Kỳ còn nói với tôi, dẫn người đến Giang Thành tìm anh, không ngờ tự anh tìm đến cửa rồi.”
Diệp Kỳ chính là anh trai của Diệp Mộng, người thừa kế hàng đầu của nhà họ Diệp.
Rõ ràng, sau khi Vưu Tường về đến Lâm Hải, đã báo cho Diệp Kỳ biết chuyện Lê Văn Vân ở Giang Thành.
Bởi vì em gái của mình bị cưỡng hiếp, Diệp Kỳ vẫn luôn muốn ra tay với Lê Văn Vân, lúc đầu Lê Văn Vân bị bắt thẳng về trong nhà tù rồi, anh ta vẫn không thể ra tay được, rõ ràng chín năm trong tù, không có cách nào hóa giải được mối hận trong lòng Diệp Kỳ, bây giờ Lê Văn Vân ra tù, bọn họ cảm thấy anh ta vẫn muốn tiếp tục báo thù.
“Người anh em, lôi anh ta ra ngoài cho tôi, đảnh trước rồi tìm hiểu sự việc sau!” Người đàn ông đầu đinh cười khinh một tiếng, nói: “Đúng rồi, gọi điện thoại cho anh Kỳ, nói anh ấy qua đây một chuyến, nói chúng ta tóm được Lê Văn Vân rồi.”
Ở bên cạnh, cô gái tên là Phi Phi đó dường như đã tỉnh lại hoàn toàn rồi, cô ta lúc này hoảng hốt sợ hãi,
cô ta hoàn toàn không ngờ đến, chuyện lại làm ầm đến mức này.