“Con mẹ nó chứ, mấy người bị cái quái gì vậy. Tôi đánh cược vì muốn khôi phục lại chân khí, sao các người lại làm như tôi đang đi tìm chỗ chết vậy. Đợi đến khi tôi đánh cược thành công, khôi phục được chân khí, lúc ấy tôi sẽ đưa các người hiên ngang đi quanh cái thành phố này.” Lê Văn Vân nói.
Tối hôm nay, vì quyết định tham gia cuộc thi đấu lần này của Lê Văn Vân mà không khí có phần áp lực, nỗi lo lắng của họ dành cho Lê Văn Vân đã dâng cao tới cổ họng rồi.
Mười giờ sáng ngày hôm sau, Trương Vãn Hà giúp Lê Văn Vân cải trang. Cô ấy biến Lê Văn Vân thành dáng vẻ của một người đàn ông cỡ tuổi trung niên, còn dán thêm cho anh bộ râu. Nhìn chung, hình ảnh này và dung mạo thật của anh dường như là hai người hoàn toàn khác. Sau đó Cố Bạch lái xe đi về phía Trường đấu thú ở khu vực phía bắc!
Quy mô Trường đấu thú này tương đối lớn, có sức chứa lên tới bảy tám ngàn khán giả.
Tại lối vào của Trường đấu thú có mấy chỗ đăng ký tham gia, lúc này, những người tới tham gia đăng ký tham gia xếp thành một hàng dài.
“Đại ca…” Cố Bạch nhìn thấy có nhiều người tới đăng ký tham gia vậy thì vội nói: “Anh có chắc là muốn…”
Lê Văn Vân khẽ gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Họ xếp hàng cả một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt Lê Văn Vân.
Lúc này, tại địa điểm đăng ký tham gia, một cô gái xinh đẹp đang ngồi đó, cô ta cầm bảng tư liệu lên xem. Đồng thời, bên cạnh cô ta còn có một người đang cầm camera giúp quay chụp!
Cố Bạch tránh sang bên cạnh.
“Họ tên!” Cô gái xinh đẹp kia cất giọng hỏi.
Lê Văn Vân suy nghĩ, cái tên Lê Văn Vân anh chắc chắn không thể dùng, anh đoán đại khái chuyện này có liên quan đến đám người Demps, nên tất nhiên, bên họ sẽ tiến hành sàng lọc những cái tên tham gia.
Mà cái tên Lê Văn Thanh cũng không thể sử dụng được, bởi vì phần lớn người của khu Tội Ác đều biết cái tên này trước đây từng lại Người Gác Đêm số không!
Lê Văn Vân thở hắt một hơi, sau đó khẽ mỉm cười nói: “Lê Tú!”
Tại thành phố này, anh đã mở ra thân phận thứ hai.
...
Cùng lúc đó, ở vị trí trung tâm thành phố, bên cạnh một cái bể bơi, Minh Sùng đang ngồi một bên, anh ta nhìn Hodges đang thả mình trong bể bơi, khẽ cau mày!
Lúc này, chiếc điện thoại di động đặt bên cạnh Hodges đột nhiên đổ chuông.
Hodges bước lên từ bể bơi, ông ta xoa xoa tay, bắt điện thoại!
Sau một lúc lâu, hàng lông mày ông ta nhíu chặt lại.
Ngay sau đó, ông ta nhìn về phía Minh Sùng nói: “Lê Văn Vân… Tham gia cuộc thi tranh giành xương rồng kia ư!”
“Hả?” Minh Sùng giương mắt lên hỏi: “Anh ta khôi phục chân khí rồi sao?”
“Không biết!” Hodges nói: “Nhưng theo cách nói của cậu, nếu cậu ta thật sự đã khôi phục chân khí, thì hẳn là phải tới tìm tôi đòi mạng mới đúng chứ!”
“Nếu là vậy thì anh ta điên rồi!” Minh Sùng cau mày nói.