Lê Văn Vân thoáng nhướng mày, bây giờ mới bắt đầu nhìn về phía người nam kia.
Vừa nhìn người này, lông mày của anh lập tức nhẹ cau lại!
Dùng một từ để hình dung, đây quả là hoa hòe hoa sói.
Trang phục trên người anh ta là cả thân đồ hiệu, màu sắc rực rỡ.
Không biết nghĩ cái gì mà trên đầu anh ta cũng nhuộm tóc màu xanh lá, cực gây chú ý.
Trên lỗ tai mang khoen, trên lỗ mũi cũng mang khoen.
Nói tóm lại thì... rất nghệ thuật!
Thấy ánh nhìn của Lê Văn Vân, Trần Hi cũng vội vàng nói: "Lê Văn Vân, giới thiệu với anh chút nhé, đây cũng là bạn học của tôi, Lê Tử Dụ."
Lòng Lê Văn Vân thoáng động đậy.
Cái tên này, trái lại anh có chút ấn tượng, người thừa kế thứ ba của nhà họ Lê, em trai của Lê Tử Thiện.
Chỉ là Lê Văn Vân không nhớ rõ mặt của người đấy lắm, trước đó khi anh bị mang đi, Lê Tử Thiện chỉ mới mười một mười hai tuổi. Bây giờ tất nhiên đã có sự thay đổi cực lớn!
Nhìn thấy người nhà họ Lê, đôi mắt Lê Văn Vân lập tức không nhịn được thoáng híp lại!
Lê Tử Du nhìn Lê Văn Vân, khóe miệng hơi để lộ ý khinh thường: "Trần Hi này, cậu không biết rõ tên Lê Văn Vân này đi, tên này chính là người say mê gian dâm Diệp Hinh nhà họ Diệp chín năm trước, ngồi tù mất chín năm, gần đây trong nhà Lê Hoán nói tên này đã ra tù về lại Lâm Hải rồi, không ít người nhà họ Lê chúng tôi đều đang bàn luận về chuyện này."
Trần Hi nhíu mày nói: "Lê Văn Vân là bạn của tôi!"
Nghe thấy lời này của Trần Hi, trước hết Lê Tử Du chợt ngây ra, sau đó anh ta nhìn về phía Lê Văn Vân, trong mắt có thêm một phần đố kỵ.
Lê Văn Vân bắt được vẻ ghen ghét hiện lên trong mắt anh ta, trong lòng khẽ động.
Xem ra tên Lê Tử Dụ này thích Trần Hi, nên mới thể hiện vẻ thù địch lớn như thể đối với sự xuất hiện của anh.
Chỉ là anh không thèm để ý tên nhóc này, trong lòng anh có nỗi hận dành cho người nhà họ Lê, nhưng cũng không phải dành cho tất cả mọi người, anh chỉ muốn chứng minh sự trong sạch của mình mà thôi, những người đã từng hãm hại anh, một tên cũng đừng hòng chạy thoát.
Còn về chuyện khác, anh không mấy hứng thú.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là những người khác đừng đến gây sự với anh.
Lê Văn Vân không phản ứng gì với Lê Tử Dụ, nhưng có vẻ Lê Tử Dụ lại không có ý định bỏ qua cho anh, anh ta cười gần nhìn Lê Văn Vân nói: "Lê Văn Vân này, đã từng có lúc anh cũng là một người được xem trọng trong nhà họ Lê, dù cho không thể nào so sánh với người thừa kế xuất thân từ dòng chính như tôi, nhưng khi ấy cũng là một trong những người đứng đầu trong lớp trẻ của chi thứ, hồi đó vào buổi ăn cơm họp mặt hằng năm, anh đều được sắp xếp ngồi cạnh tôi, hiển nhiên là dòng họ muốn bồi dưỡng anh trở thành người phụ tá đắc lực của tôi."
"Chỉ tiếc, một bước nhầm đường, giờ bất ngờ sao lại luân lạc đến mức làm người mẫu khỏa thân." Lê Tử Dụ nói: "Cũng phải thôi, loại người ngồi tù đến mấy năm như anh, muốn tìm một công việc cũng khó."
Chân mày Lê Văn Vân khẽ co giật.
Trần Hi hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại có vẻ như không dám đắc tội Lê Tử Dụ.
Trái lại, Vương Giai Kỳ bên cạnh nói: "Lê Tử Dụ, cậu đừng có quá đáng thế chứ, Lê Văn Vân là người mẫu khỏa thân do Trần Hi mời đến miễn phí cho chúng ta, cậu đừng có quá đáng. Vốn dĩ hôm nay Trần Hi chỉ mời tôi đi cùng, cậu ở cạnh nghe được, mặt dày mày dạn theo tới. Cậu mà còn tiếp tục nói lung tung như thế, vậy cậu đi đi được không?"