Mục lục
Truyện Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng vậy, Lê Từ Thiện thực sự tức giận về những gì nhà họ Diệp đã làm, anh ta chế nhạo: "Diệp Kỳ à, gia nghiệp của nhà họ Lê chúng tôi lớn, có thể chịu được sức ép. Nhưng còn các người, lần này nuốt nhiều như vậy từ trong miệng của chúng tôi, chờ chuyện này qua đi, các người sẽ phải di ra toàn bộ, hơn nữa còn phải cấp lại!" 

Diệp Kỳ tức giận đến nỗi không kìm được. Diệp Mộng vội vàng kéo anh ta, nói: "Anh, đừng so đo với anh ta làm gì, thiệp mời cho chúng ta đi vào mà." 

Lúc này Lê Tử Thiện mới nhìn về Diệp Hinh ở phía sau, nói: "Ha ha, ngay cả Diệp Hinh cũng dẫn theo rồi. Cô không cảm thấy xấu hổ về chuyện chín năm trước sao? Bây giờ cũng đã lập gia đình rồi, còn ra ngoài để mất mặt xấu hổ nữa. Tôi cũng lấy làm tiếc cho người anh em đã cưới cô, cái sừng này quá cao nha. Tất cả những người giàu có ở Lâm Hải đều biết máu trinh của Diệp Hinh đã bị Lê Văn Vân lấy mất mà." 

Nói đến đây, anh ta cười nhạo nói: "Tôi nghĩ là cô cứ tránh trong nhà mỗi ngày, đừng ra cửa đứng thì hơn!" 

Bên cạnh, mấy người trẻ tuổi phụ trách tiếp đón của nhà họ Lê đều cười ầm lên. 

Diệp Hinh nghe vậy thì thân thể khẽ run lên, Diệp Kỳ tức giận đến mức nổ đom đóm mắt, nắm chặt bàn tay lại và hét lên: “Lệ Tử Thiện, con mẹ mày” 

Mặc dù đang chửi thề và siết chặt nắm đấm nhưng anh ta không dám ra tay. 

Diệp Kỳ biết rõ ràng lần này nhà họ Lê đang rối ren, bản thân anh ta cũng được lợi nhưng vẫn chưa tiêu hóa hết những lợi ích này. Hơn nữa lạc đà chết còn to hơn ngựa, vì suy nghĩ cho dòng họ nên anh ta không dám vung ra cú đấm này. 

Nhìn thấy dáng vẻ thở phì phò mà lại không thể làm gì của Diệp Kỳ thì Lê Hoán ở bên cạnh cười xùy không nói tiếng nào. 

Lê Tử Thiên nhìn Diệp Kỳ với vẻ mặt khinh thường: “Tôi thích cái kiểu anh nhìn tôi với vẻ không vừa mắt như thế, nhưng lại không làm gì được tôi cả. Anh ra tay đi.” 

Đôi mắt Diệp Hinh đỏ hoe, cô ta muốn quay đầu bỏ chạy nhưng lại muốn chứng kiến sự thật của chín năm trước nên chỉ có thể đứng tại chỗ, thân thể khẽ run lên. 

Diệp Mộng ngăn cô ta lại, sau đó nói với Diệp Kỳ: “Anh, đừng so đo với họ nữa, chúng ta vào đi." 

Sắc mặt Diệp Kỳ vô cùng khó coi, anh ta ném thư mời cho Lệ Tử Thiện rồi xoay người bước vào khách sạn. 

Lê Văn Vân đứng bên cạnh quan sát, anh không nói gì, cũng không nói giúp những sự lạnh lùng trong mắt càng thêm lạnh lẽo. 

“Để xem cậu đắc ý được bao lâu” Lê Văn Vân bình tĩnh nghĩ thầm. 

Nhìn bóng dáng đầy ấm ức của Diệp Hinh, anh khẽ thở dài, bưng ly cà phê và đi về phía cửa. 

Sau khi đến gần, mấy người nhà họ Lê đứng ở cửa đều nhìn thấy Lê Văn Vân. 

Con người của Lê Hoán co rút lại, không dám nhìn tiếp. 

Anh ta đã chịu nhiều tổn thất liên tiếp trước Lê Văn Vân, cũng nhìn thấy sự quyết liệt của Lê Văn Vân khi đối phó với Liễu Bạch, điều này khiến trong lòng anh ta dâng lên nỗi e ngại đối với anh. 

“Cậu tới đây làm gì?” Lệ Tử Thiên nhìn thấy Lê Văn Vân thì hừ giọng hỏi. 

“Đến dự cuộc họp thường niên của mấy người” Lê Văn Vân nhún vai cười tủm tỉm: “Ồ, đúng rồi, nghe nói gần đây nhà họ Lê đã mất gần một phần tư giá trị thị trường à. Đau lòng không?” 

Lê Tử Thiện nheo mắt lại, cười nhạt nói: “Rớt giá một phần tư thì sao? Chúng tôi còn có tài sản hàng trăm tỷ. Người như cậu sẽ không bao giờ hiểu chuyện này có ý nghĩa là gì đâu.” 

Lê Văn Vân sờ mũi nói: “Ồ, vậy à? Vậy chúc mấy người tiếp tục cố gắng để rớt thêm nhiều hơn nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK