Chính là Lê Văn Vân!
"Sư phụ à, từ lúc tôi cứu cô đến Lâm Hải cũng đã được ba năm rồi, bây giờ tôi cũng đã mạnh mẽ như vậy rồi, là sát thủ đứng thứ năm trong thế giới ngầm, người giết Hồng Nguyệt không phải là dùng dao trâu mổ gà sao, Hồng Nguyệt đó là sát thủ hàng đầu, giống như tờ giấy kia, tôi chém ả dễ như trở bàn tay, chúng ta đến lúc nào mới trở về Người Gác Đêm đây.” Ngô Nghiêu buồn rười rượi nói: “Quan trọng nhất là tôi không muốn đi làm.”
Cô gái giương mắt nhìn anh ta, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ nói: “Đến lúc nào tìm được anh ấy mới thôi! Tôi còn sống anh ấy nhất định sẽ không chết!
Nhìn thấy vẻ mặt của cô gái, Ngô Nghiêu bĩu môi nói: "Sư phụ, trận chiến ấy chính mắt tôi nhìn thấy, chúng ta bị nhiều cao thủ bao vây tấn công như vậy, hơn nữa lúc đó anh ta còn là chủ lực tập kích bất ngờ của các cô, cho nên áp lực anh ta phải chịu không biết nhiều hơn cô bao nhiêu, nếu như không phải lúc đó tôi là cao thủ, e rằng cũng không có cách nào cứu cô ra được, mặc dù cô vẫn luôn nói anh ta rất mạnh mẽ nhưng hy vọng anh ấy có thể trốn thoát được quả thực là quá xa vời...”
Anh ta vừa nói xong, cô gái bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh ta.
“Tôi nói đùa thôi, nói đùa thôi.” Ngô Nghiêu vội vàng nói: “Sư phụ, cô thích anh ta sao?”
Cô gái cười lạnh một tiếng nói: “Liên quan gì đến cái lông nhà anh.”
“Tôi thật sự không muốn đi làm.” Ngô Nghiêu buồn rầu nói: “Cô nói đợi đến lúc chúng ta trở lại Người Gác Đêm, cô sẽ là người siêu giàu có, tôi muốn ăn cơm mềm, tôi không muốn cố gắng nữa.”
“Đợi đến lúc tìm được anh ấy trở về đã.” Cô gái lại lạnh lùng nói.
Trong lòng Ngô Nghiêu lẩm bẩm nói: “Ông cụ Quỷ biết lúc nào mới tìm được anh ta, lỡ như anh ta chết rồi, chẳng phải là tôi làm việc để nuôi cô cả đời sao? Tôi khổ quá mà.”
Cô gái thở ra một hơi, thật cẩn thận giấu tấm ảnh bên người, nhìn thoáng qua Ngô Nghiêu nói: “Đi ngủ đi, buổi tối tiếp tục hành động, nhớ kỹ, thận trọng một chút!”
“Tôi biết rồi, nếu như không phải cô muốn tôi thận trọng tôi đã sớm phá nát kho hàng kia của ông chủ rồi, mẹ nó, vậy mà dám lớn tiếng chỉ tay năm ngón với sát thủ đứng thứ năm trong bảng danh sách sát thủ trong thế giới ngầm, còn ra vẻ với tôi nữa chứ, lục phụ ngũ tạng của tôi tức đến đau đớn rồi đây.” Ngô Nghiêu mắng!
Cô gái không thèm để ý đến anh ta, cầm hai con dao trên bàn trà lên.
Ngô Nghiêu lại vội vàng nói: "Sư phụ, lúc nào thì cho tôi hai con dao như vậy để mang theo bên người, lúc chiến đấu trông thật đẹp trai, thứ tôi đang dùng là dao găm cô lấy từ chỗ nào của Hồng Nguyệt đấy!”
“Nhắc lại một lần nữa, Người Gác Đêm, rất khiêm tốn, chúng tôi không phải bởi vì khoe khoang mới mang theo dao như vậy.” Cô gái nhíu mày, sau đó lại nói: “Đợi chúng tôi trở về, anh vào Người Gác Đêm là có thể biết.”
Nói xong, cô ta trở về phòng của mình, trực tiếp đóng cửa lại.
Mà ở bên kia, Lê Văn Vân cả buổi chiều ở trong quán nét chơi trò chơi, đến gần bốn giờ, Trần Mỹ Huyên mới gọi điện thoại tới, Lê Văn Vân nhận máy nói: “Alo!”
“Alo!” Đầu bên kia, giọng nói Trần Mỹ Huyên có chút xấu hổ nói: “Lê Văn Vân, thật xin lỗi, tối nay vốn hẹn cậu đi ăn cơm nhưng tôi phải rời khỏi Lâm Hải một chuyến, công ty quả thực là có nhiều việc bận rộn, tôi căn bản không thể nào phân thân được.”
Lê Văn Vân sững người một chút, anh và mẹ con Trần Mỹ Huyên hẹn nhau ba lần, kết quả là sau ba lần cũng không thể gặp mặt.
Nhưng mà anh cũng không để ý, mỉm cười nói: “Không sao, có lẽ tôi còn ở lại Lâm Hải khoảng thời dài nữa, đợi bà rảnh thì chúng ta hẹn nhau vậy!”
“Quả thực là rất xin lỗi cậu, nếu như cậu ở Lâm Hải có gì cần giúp đỡ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tôi nhất định sẽ giúp cậu.” Trần Mỹ Huyên lại nói.
Lúc này trong điện thoại Lê Văn Vân nghe thấy có người gọi tên Trần Mỹ Huyên.
Lê Văn Vân mỉm cười nói: “Được rồi, có gì cần giúp đỡ tôi nhất định sẽ đến làm phiền bà. Bà làm việc trước đi, không cần quan tâm tôi đâu.”
Trần Mỹ Huyên lại khách khí nói lời xin lỗi lần nữa, sau đó cúp điện thoại!
Lê Văn Vân cũng không để ý, anh vẫn tiếp tục chơi trò chơi đến mười hai giờ khuya.
Mười hai giờ, anh từ trong quán net đi ra, sau đó ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm tối đen, lẩm bẩm nói: “Lâu rồi không có đi ra ngoài muộn như vậy, có chút nhớ rồi đấy!”