Ở sân sau nhà Lại Tuấn.
Thật ra diện tích sân sau rất rộng lớn, bởi vì bọn họ đang ở ngoài rìa thành phố nhất, nên không có nhiều kiến trúc. Sân sau này là do bọn họ tự cải tạo lại, bên trong có trồng mấy loại rau, nhưng số lượng không nhiều, mặc dù là thế, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người tới đây hái trộm rau.
Bây giờ ở trong sân sau, Cố Bạch đang mơ màng nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Anh bảo tôi đánh anh ư? Còn đánh tới chết luôn sao?”
Lê Văn Vân gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
Cố Bạch liếm môi nói: “Đây là do anh tự nói đấy nhé.”
Thật ra ở Người Gác Đêm, giữa mấy tiểu đội vẫn có không ít các cuộc tỷ thí lẫn nhau. Trước đây mấy người Cố Bạch cũng nhiều lần đánh nhau với Lê Văn Vân, mặc kệ bọn họ phối hợp với nhau hay riêng lẻ thì cũng thường xuyên đi tới khiêu chiến với Lê Văn Vân, sau đó ai cũng bị đánh đến mức rất thê thảm.
Trên thực tế, kể từ khi Lê Văn Vân bị thương mất đi chân khí, Cố Bạch, Lý Thu và Trương Vãn Hà đều muốn nhân cơ hội này để đánh Lê Văn Vân một trận, nhưng lại bị Phạm Nhược Tuyết ngăn cản, bởi vì cô lo cơ thể Lê Văn Vân sẽ thật sự xảy ra vấn đề đáng lo ngại,
Chuyện này luôn khiến ba người bọn họ luôn ngứa tay ngứa chân, Cố Bạch không ngờ Lê Văn Vân lại chủ động bảo anh ta đánh mình, thế là anh ta siết chặt nắm đấm.
“Bịch!”
Đúng lúc này, cửa sổ trên tầng hai bỗng mở ra, Trương Vãn Hà và Lý Thu nhảy xuống từ trên tầng hai, rồi Lý Thu nói: “Lão đại, chuyện này không cần phải làm phiền Cố Bạch đâu, tên này quá yếu, không thể đánh anh đau được, nên yêu cầu vô lý này của anh cứ giao cho tôi, tôi bảo đảm sẽ đánh anh đến mức răng rụng đầy đất.”
Trương Vãn Hà cũng vội nói: “Lão đại, anh đừng nghe bọn họ nói, bọn họ hoàn toàn không dám đánh đến chết, nên anh cứ để cho tôi, anh chưa từng nghe qua câu độc ác nhất là lòng dạ đàn bà hay sao? Chắc chắn tôi sẽ thỏa mãn yêu cầu của anh.”
Ở trên tầng hai, hai người đều đã nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ nên nhảy xuống ngay.
Lê Văn Vân: “...”
“Mấy người cứ tùy ý đi, ai tới cũng được.” Lê Văn Vân nói.
Nghe Lê Văn Vân nói thế, Cố Bạch nuốt nước miếng, hơi hưng phấn hỏi: “Vậy hay là... ba người chúng tôi hợp lại đánh nhé?”
Ba người đều đã xắn tay áo lên.
Trên cửa sổ tầng hai, Phạm Nhược Tuyết thò đầu ra, nhíu mày quát: “Tất cả ngừng tay!”
Dứt lời, cô lạnh lùng nhìn Lê Văn Vân hỏi: “Anh lại bị đứt dây thần kinh nào à?”
Lê Văn Vân nhìn Phạm Nhược Tuyết nói: “Lúc nãy Trần Tiêu, cũng chính là kẻ lang thang kia đã nói cho anh biết cách để khôi phục chân khí, đó chính là phải bị người khác đánh một trận, trước đây tình huống của ông ta cũng giống như anh, sau khi ông ta bị đánh thì đã khôi phục chân khí.”
Phạm Nhược Tuyết ngẩn người, rồi trầm ngâm nói: “Lần này anh không thể nào khôi phục lại chân khí thì càng phải bảo vệ bản thân mình, nếu gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng...”
Nói đến đây, cô gật đầu nói: “Quả thật cách này cũng có chút đạo lý.”
Vừa nghe Phạm Nhược Tuyết nói thế, Cố Bạch đã lao tới ngay: “Lão đại, tiếp chiêu.”