Chương 939: Trên mộ, cỏ đã mọc cao ba mét
Trần Bình vất vả lắm mới trở về nhưng còn
chưa ở nhà được mấy ngày, vẫn chưa kịp vuốt
ve an ủi mà mấy người này đã muốn mang
chồng mình đi, sao Giang Uyển có thể không
tức giận được?
Trong mắt Trần Bình đột nhiên lướt qua
tia sáng lạnh, anh cũng không xúc động mà
lạnh nhạt hỏi: 'Các anh thuộc đơn vị nào? Có
quyền hoặc lý do gì bắt tôi?"
Trong mắt người đàn ông gầy gò kia
thoáng qua vẻ lạnh lẽo và không kiên nhẫn,
anh ta trực tiếp lấy ra giấy chứng nhận và ném
cho Trân Bình.
"Cục điều tra chiến khu biên giới!" Anh ta
lạnh lùng nói.
Trần Bình nhìn giấy chứng nhận của đối
phương, thì ra anh ta thật sự là một chỉ huy
trẻ. Sau đó anh tiện tay vứt giấy chứng nhận
vào thùng rác bên cạnh.
"Vậy thật sự xin lỗi anh! Tôi không biết
đơn vị này, không có việc gì khác thì tôi đưa vợ
tôi vào nhà đây." Trần Bình cười nhạt, khóe
miệng có vẻ cương quyết.
Nhưng có thể nói động tác vứt giấy chứng
nhận của anh rất hung hăng càn quấy, chắc
chăn anh đang cố ý khiêu khích lửa giận và
chà đạp uy tín của đối phương.
Lúc này, sắc mặt người đàn ông gầy gò
kia trở nên tối tăm, trong mắt thoáng qua vẻ
độc ác, nham hiểm.
Liếc nhìn giấy chứng nhận đã bị ném vào
thùng rác, khóe miệng anh ta thoáng qua một
nụ cười đùa cợt.
Cái tên Trần Bình này cũng thật hung hăng càn quấy!
Khó trách Thủ lĩnh để anh ta đích thân đến
đây mang người về.
Lúc này, phía sau người đàn ông dẫn đầu,
một tên cấp dưới mặc đồng phục xanh thấy
Trần Bình khiêu khích cấp trên của mình như
vậy, anh ta lập tức giận dữ, chỉ vào Trần Bình
và hét lên: “Anh lập tức nhặt giấy chứng nhận
của Ngụy Thiếu Thống lên!"
Dứt lời, trên mặt người đàn ông này đầy vẻ
hung ác, giống như chỉ cần Trần Bình lắc đầu
là anh ta lập tức bắn chết đối phương.
Nhưng Trần Bình lại trả lời một cách lạnh
lùng: “Đừng nói chuyện với tôi như vậy! Tôi
không thích thế, hơn nữa anh đang làm vợ tôi
sợ hãi. Lần trước, có người nói chuyện với tôi
như vậy, sau đó...
"Sau đó như thế nào?" Người đàn ông kia
trừng mắt, hỏi một cách hung dữ.
"Sau đó à? Trên mộ anh ta, cỏ đã mọc cao
ba mét." Đột nhiên khóe miệng Trân Bình lộ ra
một nụ cười khiêu khích, trong mắt cũng
mang theo vẻ bướng bỉnh ương ngạnh.
Khi nghe thấy những lời này, những người
đàn ông mặc trang phục chiến đấu đều lập
tức giận dữ.