Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2812: Bàn chuyện làm ăn

Bạch Nam Địa nói vô cùng nghiêm túc, từ trước tới giờ anh ta đều không thích bàn chuyện làm ăn theo cách này.

Tuy rằng Bạch Nam Địa không phải là xuất sắc trong việc tu hành thế nhưng anh ta lại là một người làm ăn rất khôn khéo.

Rõ ràng là cuộc trao đổi này không đáng, lần này bọn họ làm thế cũng là vì trả thù chứ không phải là để lấy được đồ tốt.

"Cho nên ý của mọi người chính là chuyện này không đủ để hoàn thành giao dịch?”

Đại trưởng lão không hài lòng lên tiếng.

Ông ta không ngờ Bạch Nam Địa lại coi thường ý kiến của ông ta như thế.

Tuy rằng đại trưởng lão cũng biết trong nhà của Bồ Tiểu Phượng thật sự cũng không có đồ vật gì đáng tiền, giao dịch này hoặc nhiều hoặc ít nói ra thì cũng không công bằng.

Ông ta đã tự mình đưa ra một giao dịch như thế, đối phương không nên từ chối mới phải.

"Không sai, chúng tôi sẽ không đồng ý giao dịch này với ông, ông muốn làm cái gì cứ việc phóng ngựa qua đây”

Bạch Nam Thiên hung hăng lên tiếng, anh ta còn liếc Trần Bình ở bên cạnh một cái, muốn lén nhìn biểu cảm của Trần Bình.

Vẻ mặt Trần Bình lạnh lùng dường như không hề có hứng thú với chuyện này. Đại trưởng lão nhìn thấy mấy người trẻ tuổi này còn dám già mồm, không nhịn được đập bàn đứng lên.

Ông ta vô cùng hung ác nhìn Bạch Nam Thiên một cái.

"Tiếp theo đây nếu các người dám không nghe lời, cẩn thận tôi sẽ trừng trị các người!”

Đại trưởng lão có chút đắc ý mở miệng uy hiếp mọi người.

"Chẳng lẽ các người không phát hiện ra, trong nước trà các người uống có gì kỳ lạ sao?” Ông ta rất đắc ý lắc đầu, lại rót ly trà một lần nữa. Lần này ông ta nhẹ nhàng chạm vào trong ly trà một vài cái, nháy mắt có mấy con bọ bò ra.

Mấy con bọ này khi ở trong nước hoàn toàn trong trạng thái ẩn thân, sau khi bò ra liền lộ ra thân hình màu trắng.

Nhìn thấy mấy con bọ này, Bạch Nam Thiên và Bạch Nam Địa đều không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn.

Bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới trong ly trà lại có bọ.

"Tôi tin rằng các người cũng biết rõ, thôn của chúng tôi mấy đời đều chơi loại bọ này, vì thế chúng tôi nằm trong tay khả năng kiểm soát đám bọ này.

"Nếu như có thể mà nói, thậm chí tôi có thể điều khiển con bọ làm bất cứ việc gì trong cơ thể các người.

Nghe thấy câu nói này, vẻ mặt của Bạch Nam Thiên và Bạch Nam Địa trở nên khó coi, xem ra ban đầu Bồ Tiểu Phượng cũng đã lợi dụng phương pháp này để ra tay với cha của mình.

Lúc đó con bọ thường gây sức ép ở trong cơ thể của cha, khiến cho ông ấy vô cùng thống khổ, hơn nữa cũng có rất ít người có thể điều tra ra được rốt cuộc cha đã xảy ra chuyện gì.

Dù sao những con bọ này có thể ẩn thân, cho dù có người tu hành cao tay dò xét cơ thể của cha, cũng không có biện pháp nào tìm thấy dấu vết của những con bọ này.

Nghĩ đến đây Bạch Nam Thiên cũng chịu không được mà đập bàn, trực tiếp cầm ly trà đập bế trước mặt đại trưởng lão.

Đại trưởng lão cười tủm tỉm né tránh công kích, rất khinh thường nhìn Bạch Nam Thiên, đối phương đã uống trà, cho dù có tức giận cỡ nào cũng chỉ là phẫn nộ không biết làm gì mà thôi.

"Ông thật sự xác định ông có thể khống chế được chúng tôi sao?" Trần Bình cũng không ngồi im trầm mặc nữa mà cười tủm tỉm đứng lên.

Nhìn thấy nụ cười của Trần Bình, đại trưởng lão đột nhiên có chút bực bội.

Cảm giác dáng vẻ này của Trần Bình giống như rất có tự tin có thể đối phó lại mình.

"Có thể hay không thử thì sẽ biết." Đại trưởng lão mỉm cười, liền trực tiếp thúc dục con bọ..

Ngay sau đó vẻ mặt của ông ta lại trở nên vô cùng khó coi.

Bởi vì dường như ông ta phát hiện ra bản thân không thể khống chế được những con bọ đó, rõ ràng có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, lại giống như quan hệ chủ tớ bình thường bị cắt đứt, không hề có sự kết nối nào.

"Chuyện gì đang xảy ra thế này?" Ông ta hoảng hốt nhìn về phía Trần Bình. Tình huống này chưa bao giờ xảy ra, vì thế khiến ông ta trợn tròn mắt.

Chính vào lúc này, Trần Bình đi tới vỗ vai Bạch Nam Thiên và Bạch Nam Địa.

Ngay sau đó, mấy con bọ nhanh chóng bò ra từ miệng họ. Mấy con bọ này mất đi sự che chở của nước, đã sớm hiện nguyên hình.

Nhìn Trần Bình nhẹ nhàng ép những con bọ tự mình nuôi dưỡng ra ngoài, lúc này đại trưởng lão hoàn toàn chết lặng.

Là chủ nhân, ông ta biết rất rõ thực lực của loại bọ này mạnh cỡ nào, một khi xâm nhập vào cơ thể người sẽ điên cuồng chui vào bên trong.

Đến lúc đó cho dù có là người tu hành cao tay, muốn cưỡng ép chúng ra ngoài, cũng là việc không thể nào.

Nhưng con bọ quý giá như vậy của bản thân, cũng bị Trần Bình dễ dàng ép ra ngoài.

Thậm chí đại trưởng lão không dám tưởng tượng Trần Bình rốt cuộc mạnh tới cỡ nào.

Anh chàng này tuyệt đối không dễ khinh thường.



Kế hoạch của bản thân liên tiếp bị phá hủy, đại trưởng lão cũng hơi hốt hoảng.

Nếu Trần Bình thật sự muốn ra tay với mình, ông ta cũng không rõ bản thân có đủ sức chống cự lại không.

"Những con bọ này chắc là của ông nhỉ?” Trần Bình cầm những con bọ trong tay, có chút không ưa nói.

Những con bọ này vẫn còn đang cố gắng giãy dụa, dường như muốn thoát khỏi sự trói buộc của Trần Bình Đại trưởng lão há miệng thở dốc, ông ta muốn lén lút gọi những con bọ trở về.

Nhưng những con bọ đang động đậy trong tay Trần Bình, ngoài việc điên cuồng giãy dụa ra thì bản thân đã hoàn toàn mất đi năng lực nghe của chính mình.

Trần Bình cứ như vậy một tay một con trực tiếp bóp chết những con bọ đó.

Thậm chí anh còn trực tiếp tạo ra một tia sấm sét đem những con bọ đó chẻ làm đối từ ngoài vào trong, căn bản không có cách nào tiếp tục tồn tại.

Nam Thị cảm nhận được một loạt thao tác của Trần Bình, đại trưởng lão trong chớp mắt trở nên ngây ngốc, ông ta liên tục lùi về phía sau miệng phun ra máu tươi, trực tiếp ngã xuống đất, cả người co giật.

Những con bọ đó chính là bảo bối mà ông ta tỉ mỉ đào tạo, nếu như có tổn thương gì, dường như là có thể mất đi nửa mạng sống.

Thời khắc này, ông ta chỉ biết lặng im như vậy nhìn những con bọ đã biến thành một đống tro bụi, nét mặt cũng hơi xán lạn.

"Tôi thấy những con bọ này cũng khá kiêu ngạo, tôi đã thay ông giải quyết rồi” Trần Bình cười tủm tỉm nói.

"Trong thôn của các người quả thật có không ít bọ, ông cảm thấy nếu như tôi tìm thấy toàn bộ bọn chúng rồi đem ra giết, người trong thôn này liệu còn có thể tiếp tục sống không.”

Trần Bình nhẹ nhàng bâng quơ uy hiếp, nói ra một câu có sát ý như thế. Sau khi nói ra thì có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái. Một câu nói nhẹ nhàng của Trần Bình liền khiến cho đại trưởng lão lâm vào sự suy sụp.

Thời khắc này, thực lực của ông ta đã trở nên rất yếu.

Không có con bọ, ông ta căn bản không thể tỏ ra kiêu ngạo được nữa.

"Những con bọ này chắc là của ông nhỉ?” Trần Bình cầm những con bọ trong tay, có chút không ưa nói.

Những con bọ này vẫn còn đang cố gắng giãy dụa, dường như muốn thoát khỏi sự trói buộc của Trần Bình Đại trưởng lão há miệng thở dốc, ông ta muốn lén lút gọi những con bọ trở về.

Nhưng những con bọ đang động đậy trong tay Trần Bình, ngoài việc điên cuồng giãy dụa ra thì bản thân đã hoàn toàn mất đi năng lực nghe của chính mình.

Trần Bình cứ như vậy một tay một con trực tiếp bóp chết những con bọ đó.

Thậm chí anh còn trực tiếp tạo ra một tia sấm sét đem những con bọ đó chẻ làm đối từ ngoài vào trong, căn bản không có cách nào tiếp tục tồn tại.

Nam Thị cảm nhận được một loạt thao tác của Trần Bình, đại trưởng lão trong chớp mắt trở nên ngây ngốc, ông ta liên tục lùi về phía sau miệng phun ra máu tươi, trực tiếp ngã xuống đất, cả người co giật.

Những con bọ đó chính là bảo bối mà ông ta tỉ mỉ đào tạo, nếu như có tổn thương gì, dường như là có thể mất đi nửa mạng sống.

Thời khắc này, ông ta chỉ biết lặng im như vậy nhìn những con bọ đã biến thành một đống tro bụi, nét mặt cũng hơi xán lạn.

"Tôi thấy những con bọ này cũng khá kiêu ngạo, tôi đã thay ông giải quyết rồi” Trần Bình cười tủm tỉm nói.

"Trong thôn của các người quả thật có không ít bọ, ông cảm thấy nếu như tôi tìm thấy toàn bộ bọn chúng rồi đem ra giết, người trong thôn này liệu còn có thể tiếp tục sống không.”

Trần Bình nhẹ nhàng bâng quơ uy hiếp, nói ra một câu có sát ý như thế. Sau khi nói ra thì có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái. Một câu nói nhẹ nhàng của Trần Bình liền khiến cho đại trưởng lão lâm vào sự suy sụp.

Thời khắc này, thực lực của ông ta đã trở nên rất yếu.

Không có con bọ, ông ta căn bản không thể tỏ ra kiêu ngạo được nữa.

Vừa nghe nói Trần Bình muốn giết sạch toàn bộ bộ trong thôn của bọn họ, đại trưởng lão Sợ đến mức vội vàng cúi lạy sát đất.

"Chuyện này coi như tôi xin cậu đừng làm như vậy, người trong thôn của chúng tôi đều vô tội, nếu cậu muốn ra tay với Bồ Tiểu Phượng, thị trực tiếp dẫn cô ta đi là được rồi”

"Trong thôn của chúng tôi có rất nhiều người không biết chuyện của Bồ Tiểu Phượng, cho nên bọn họ thực sự vô tội, hơn nữa đây là ân oán của mười mấy năm về trước, không nhất thiết nhằm vào những người bình thường!”

Đại trưởng lão kinh hãi gào thét, bây giờ ông ta chỉ muốn có thể cầu xin Trần Bình buông tha cho mình.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK