Chương 1729: Sứ Văn Thanh Tê
Người đàn ông mắt ưng cau mày hỏi một
cô gái bên cạnh đang nhìn xuống đám côn
trùng: “Thị lực của tôi hẳn không có vấn đề
nhỉ? Tôi luôn cảm thấy có người ở trên đó,
nhưng thần thức của tôi không thể phát hiện
ra."
Cô gái ngẩng đầu, nheo mắt quét bầu trời
quang đãng, nghi ngờ nói: “Không có ai.”
“Có thể là do thị lực kém thật.”
Người đàn ông cúi đâu, dùng sức nháy
mắt mấy cái.
Trên quần áo của hai người này có ký hiệu
của Hoàng tộc Tổ Long.
Trần Bình đã rời khỏi đây, theo video
quảng cáo của đại hội anh hùng thì khoảng
sáu tháng nữa mới khai mạc, nhưng phải
tham gia vòng tuyển chọn trước ba tháng.
Lần này Trần Bình lái xe liên tục năm ngày
bốn đêm cũng không sợ hết khí lực, cho dù lái
hết tốc lực, vẫn còn dư khoảng phân nửa biên
độ trên linh thạch cao cấp đã được lắp đặt.
Trần Bình chậm rãi hạ xuống, sau khi vượt
qua một số trạm kiểm soát trong Hoàng tộc
Thanh Tê thì Trần Bình đưa giấy thông hành
tạm thời của mình và bước vào lãnh thổ của
Hoàng Tộc Phượng Hoàng Lửa.
Kể từ khi tiếp cận lãnh thổ của Hoàng Tộc
Phượng Hoàng Lửa, Trần Bình có thể cảm
nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ mặt đất.
Hoàng Tộc Phượng Hoàng Lửa tọa lạc
trên một vùng đồng bằng khổng lồ hình tròn
không đều, được bao quanh bởi một vòng núi,
giống như núi lửa.
Nếu nó là một ngọn núi lửa, cả lục địa sẽ
bị phá hủy vào ngày phun trào, Trần Bình nghĩ.
Trần Bình đi qua một khu rừng và nhận
thấy thảm thực vật và linh thú ở đây có dấu
vết của lửa, nhưng kính bảo vệ mắt của Trần
Bình không thể phát hiện ra điều này.
“Vèo! Âm!"
Một ngọn giáo bằng gỗ áp sát mặt Trần
Bình và đóng định một con lợn rừng vào một
cái cây gân đó, sau đó một người đàn ông
mặc quần áo tôi tàn bước ra. Đôi mắt của
người đàn ông này rất sắc bén, ngay cả khi
anh ta nhìn vào mắt Trần Bình thì cũng giống
như đang quan sát con môi.
Người đàn ông trông như một người
hoang dã chỉ liếc nhìn Trần Bình, sau đó bước
tới xem thành quả là con lợn rừng vẫn còn thở
của mình.
Ngay lúc người này chuẩn bị rời đi, Trần
Bình đã ngăn lại: “Này anh bạn, anh ở trong
khu rừng rậm này làm gì?”
“Tu luyện.”
Có lẽ là bởi vì đã lâu không nói chuyện,
giọng nói của người này trở nên có chút kỳ lạ.
Người này rất thú vị, Trần Bình theo sau và
hỏi: “Tôi có thể xem anh tu luyện như thế nào
không?”