Chương 1005: Cuối cùng cũng đến
Ngay sau đó, Trân Dương Bá đã bị ném
xuống biển.
“Á !"
Tiếng kêu thảm thiết của ông ta vang
vọng khắp du thuyền. Trần Bình rơi xuống biển
từ boong tàu cao hơn mười mét, sức đập
mạnh mẽ khiến Trần Dương Bá hôn mê. Đến
khi nước biển tràn vào phổi, Trần Dương Bá
mới choàng tỉnh, hít vào một ngụm nước biển
mặt chát, trực tiếp từ xoang mũi chảy vào
phổi.
Lúc đó Trần Dương Bá cảm giác như mình
sắp chết mất rồi, lá phổi như sắp nổ tung. Ông
ta ra sức vùng vẫy, nhưng vì tay bị trói nên chỉ
có thể chìm trong nước biển, thấy đáy du
thuyền khống lồ cùng với cánh quạt xong tròn
và bầy cá chung quanh. Thậm chí ông ta còn
thấy mấy bóng đen khổng lồ bơi lội dưới đáy
biển, chung quanh du thuyên. Giây phút ấy,
Trần Dương Bá cảm giác như mình sắp chết rồi.
Sau đó ông ta bị kéo lên, cách mặt biển
sóng vỗ chỉ có 1 m. Lúc ấy Trần Dương Bá
mới cảm thấy như được hồi sinh, vội hít vào
một hơi, đồng thời ho sặc sụa, sau đó điên
cuồng gào thét: “Trân Bình! Thằng súc sinh
này! Mày không bận tâm tới lời dạy của gia
tộc, muốn mưu sát ông trẻ hả? Mày làm thế
chính là ruồng bỏ lời dạy của gia tộc, sẽ bị đày
xuống 18 tầng địa ngục!”
Trên boong tàu, Trân Bình đạp một chân
lên lan can, một tay cầm loa nói với Trần
Dương Bá: “Ông trẻ, ông đã già rồi nên không
cần phải giày vò như thế đâu. Tôi vẫn yêu cầu
như cũ, trở vê làm chứng Trân Khánh Hoa đã
âm mưu giết hại người thừa kế Trần thị thì tôi
sẽ tha cho ông một con đường sống!”
“Tao nhổ vào!” Trần Dương Bá nổi giận
mắng: “Mày đừng có mơ! Thằng nhóc Trần
Bình, Trân Dương Bá tao đây thà chết chứ
không đồng ý đâu!”
Trần Bình nhún vai, nói với người hầu: “Lấy
thịt tươi đến đây, phải còn dính máu đấy nhé.”
Nghe vậy, Trần Dương Bá lập tức giãy dụa:
“Trần Bình, mày định làm gì? Mày lấy thịt tươi làm gì?”