Chương 2492: Anh muốn chết như thế nào
Rõ ràng bị mình bắt được, nhưng lại không
hề có vẻ sợ hãi, thậm chí anh ta còn thấy được
vẻ hưng phấn ở bên trong ánh mắt của đối
phương.
Đây đúng là một cô bé vẫn còn nhỏ tuổi
sao?
Những bé gái ở độ tuổi này nhìn thấy loại
người hung thần ác sát như anh ta, chẳng lẽ
không phải nên tránh né khắp nơi, hoặc là điên
cuồng khóc thút thít sao?
Vì sao cô bé này lại có một ánh mắt như nhìn
thấy con mồi vậy?
Lưu Hoàng Trạch còn chưa kịp kịp phản
ứng, Mễ Lạp đã ra tay.
Cô bé trực tiếp giáng một cái tát về phía Lưu
Hoàng Trạch.
Nhìn thấy chiêu tấn công không hề có chút
chấn động nào của đối phương, Lưu Hoàng
Trạch căn bản không để ð trong lòng.
Không phải chỉ là một cái tát thôi sao?
Có thể có bao nhiêu uy lực chứ?
Nhưng lúc Lưu Hoàng Trạch vừa định mở
miệng cảnh cáo Mễ Lạp, đột nhiên anh ta cảm
thấy một trận gió lớn cuốn về phía mình.
Không chỉ như thế, anh ta còn cảm thấy
từng đợt gió rét lạnh thổi tới chỗ mình.
Cơn gió này giống như gió lạnh đến từ Địa
Ngục, thồi vào người, khiến anh ta có một loại
cảm giác sắp bị đông cứng thành băng trong
nháy mắt.
Rõ ràng bây giờ thời tiết cũng được coi như
tương đối nóng bức, nhưng lúc này lại có một
trận gió lạnh thổi tới.
Lưu Hoàng Trạch dường như cảm giác mình
đang dấn thân vào âm tào địa phủ, cực kỳ khủng
bố.
Những hiện tượng kỳ quái này khiển Lưu
Hoàng Trạch cũng có chút mất tập trung.
Anh ta căn bản không hề chú ý tới bàn tay
đang dần dần đến gần mình.
Đến khi anh ta kịp phản ứng, một cái tát đã
giáng lên trên mặt anh ta rồi.
Âm thanh lanh lảnh vang lên, Lưu Hoàng
Trạch trợn tròn mắt.
Anh ta lại bị người khác vả mặt rồi?
Trong nháy mắt anh ta muốn đá bay Mễ Lạp
ra, Lưu Hoàng Trạch đột nhiên bị gió lạnh thấu
xương đông cứng thành tượng băng.
“Chú này, năng lực phản ứng của chú cũng
chậm quá nhỉ?"
Mễ Lạp không nhịn được ung dung thoải mái
phủi tay.
Tên này đơn giản chính là phế vật, mình chỉ
cần nhẹ nhàng ra tay là đã có thể giải quyết
được rồi.
Mặc dù Mễ Lạp biết trong đó có không ít
công lao của cha mình, nhưng cho dù nói thế
nào đi chăng nữa, đây cũng là lần thứ nhất mình
chính thức đối đầu với kẻ địch trên ý nghĩa.
Tất cả những điều này vô cùng có ý nghĩa kỷ
niệm.
Trần Bình nhìn tượng băng phía xa, anh luôn
cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nếu như đối phương thật sự yếu đến mức
này, thì sẽ không dám đến đây gây phiền toái với