Chương 2787: Ăn nhịp với nhau
"Chuyện quyết định vậy đi, cậu tìm cơ hội dẫn lão đại của chúng ta đi, tôi cũng muốn xem là ai kiêu căng như vậy, dám ra tay với lão đại của chúng ta!" .
Trần Bình còn chưa kịp nói, Sư Chẩn Thiên đã ra quyết định. Thấy ánh mắt kiên định của Trần Bình, Lăng Vân Tiêu cũng gật đầu. “Vậy thì... cũng được!” Lăng Vân Tiêu cũng muốn nhanh chóng giải quyết việc này. Nói không chừng còn có thể tìm hiểu nguồn gốc, trực tiếp tìm ra thế lực đứng sau Lâm Phi Dương rốt cuộc là ai.
“Đúng rồi... gần đầu tôi nghe nói Kiếm Vân Tông rất không an phận”
Lăng Vân Tiêu không nhịn được nhỏ giọng nói. Anh ta cũng sợ sẽ có người tại vách mạch rừng của Kiếm Vạn Tông quanh đây. “Người cậu nói là mấy kẻ lập trạm cản người ở cổng thành sao?"
Trần Bình cười tủm tỉm nói.
Nghe vậy, Lăng Vân Tiêu gật đầu.
“Tôi không biết bọn họ tìm ai, với cả người nói bọn họ còn xảy ra tranh chấp với người ta ở cổng thành, còn giết một người mổ heo... chuyện cụ thể thì tôi không rõ
Lăng Vân Tiêu cũng cực kỳ bất mãn với chuyện này, mặc dù anh ta chẳng có quan hệ gì với người mổ heo kia, nhưng trong lòng cũng có chút tiếc nuối.
“Nghe nói có người cầm đao mổ heo, thợ mổ heo muốn lấy lại đồ thì liền trực tiếp bị tên đó giết chết. Anh nói coi sao mà không tức cho nổi?”
Nói đến đây, Lăng Vân Tiêu cực kỳ căm phẫn đập bàn.
“Những người của tông môn này đúng là quá kiêu căng ngạo mạn, bọn họ không hề có ý thu tay lại” “Rõ ràng Hoàng thành đã loạn đến thế này rồi, bọn họ còn gây ra thêm nhiều việc linh tinh vớ vẩn”
Nghe vậy, Sư Chấn Thiên ở bên cạnh cũng lộ vẻ mặt buồn cười.
Làm cái đuôi của Trần Bình, anh ta biết rất nhiều chuyện.
“Thấy được nụ cười này của Sư Chấn Thiên, Lăng Vân Tiêu có chút không hiểu.
“Chẳng lẽ mọi người có cái nhìn khác với chuyện này sao?” Lăng Vân Tiêu tò mò lên tiếng.
Trần Bình gật đầu, ra hiệu báo Sư Chấn Thiên nói ra mọi việc.
Sư Chấn Thiên họ khan một tiếng, không nhịn được bắt đầu vui vẻ nói ra toàn bộ câu chuyện.
“Thì ra là vậy... tôi còn tưởng bọn họ muốn tìm ai gây phiền phức chứ, thì ra là tìm lão đại”
Trần Bình cũng cảm thấy có chút đáng tiếc đối với chuyện của người mổ heo kia. Đúng là anh biết thanh đao giết heo bình thường thành một thanh linh khí.
Có điều anh không hề nghĩ tới, thợ mổ heo sẽ vì chuyện này mà bị giết. “Nghe nói là đại sư huynh của Kiếm Vân Tông giết chết”
"Có điều chuyện này có chút thần bí, cho nên vẫn luôn bị người ta giấu diếm, rất nhiều người đều không biết rõ việc này.
Trần Bình cũng không ngờ chuyện này lại liên quan đến Khương Tư Phong.
Có điều khi tiếp xúc với Khương Tư Phong, anh đã nhận ra tính cách của đối phương có điểm lạ.
Mặc dù nhìn bề ngoài Khương Tư Phong có khí chất trang nghiêm, nhưng trên thực tế là người khó chung đụng. Trần Bình quyết định, nhất định phải báo thù cho người mổ heo.
“Đển nhà thợ mổ heo một chút, xem như tôi nói lời xin lỗi với bọn họ.”
Mặc dù chuyện này không liên quan tới Trần Bình nhưng trong lòng anh vẫn có chút áy náy.
Lăng Vân Tiêu gật đầu, anh ta cũng sớm đi hoàn thành việc này.
Thật ra Lăng Vân Tiêu là một người cực kỳ hiền lành, thấy người khác gặp khó khăn, anh ta đều cảm thấy có chút bất mãn.
Cho nên Lăng Vân Tiêu cực kỳ chán ghét Kiếm Vân Tông.
Mọi chuyện đều cần phải đối mặt”.
"Chính Kiếm Vân Tông tới chỗ chúng ta tìm phiền phức trước”
Sư Chấn Thiên cũng khó chịu, không ngờ người của tông môn này lại to gan thế.
Trần Bình thì bất đắc dĩ lắc đầu.
“Có khả năng chuyện không phải như chúng ta tưởng tượng, người của tông môn này không phải cảm thấy hứng thú với tôi mà là phương pháp biết thanh đao mổ heo thành linh khí trong tay tôi”
Trần Bình như người tỉnh mộng.
Mấy người ở đây cũng không nhịn được mà kinh ngạc.
Bọn họ cảm thấy Trần Bình nói rất có lý.
"Anh nói đúng, nhất định bọn họ vì điều này mà tới, đã thế thì chúng ta diễn cho bọn họ xem một trò hay?”
Lăng Vân Tiêu không nhịn được cười tủm tỉm nói.
Anh ta đã nghĩ tới vô số biện pháp đối phó với cái tông môn này.
“Tôi đang có ý này”.
Ý nghĩ của hai người nhanh chóng bắt nhịp với nhau, mọi người nhanh chóng định ra một loạt các kế hoạch. Không bao lâu sau, Trần Bình bị dây thừng trói, lập tức chuyển tới trong phủ Loan Xuyên Sa.
Sư Chấn Thiên lén lúc theo sau, có chút cảnh giác quan sát chung quanh.
Là một con yêu thú, anh ta có năng lực che giấu bản thân cực mạnh.
Mặc dù Sư Chấn Thiên không có gì sợ hãi, nhưng anh ta cũng lo Kiếm Vân Tông sẽ phía cao thủ gì tới.
Trần Bình được đi đầu dẫn vào trong phòng là Loan Xuyên Sa đã chuẩn bị, Lăng Vân Tiêu cũng lạnh lùng nhìn cái tên buồn nôn kia.
Ông lão này không có danh tiếng tốt gì, Lăng Vân Tiêu là một người nhiều chuyện cho nên đương nhiên biết rõ ràng. "Tôi đã đưa người tới rồi, còn có chuyện gì nữa không?”
Anh ta cực kỳ chán ghét lx, cho nên thái độ cũng trở thành không tốt.
Cảm nhận được cái thái độ kiêu ngạo của đối phương, Loan Xuyên Sa chỉ hận không thể đánh cho cái tên này một trận.
Nhưng giờ nghĩ đối phương là tay chân của mình, lão nhìn xuống sự khó chịu trong lòng.
Dù nói thế nào, Lăng Vân Tiêu cùng mình là người chung thuyền, tiếp theo còn có công dụng lớn.
“Không có gì, đúng rồi, rất vui vì có thể quen biết anh, hi vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài”
Loạn Xuyên Sa mỉm cười, lộ ra nụ cười tự cho là đẹp trai nhất của mình.
Sư Chấn Thiên trốn trong góc nhìn cảnh này là suýt thì cười điên.
"Cái tên Lăng Vân Tiêu này thảm quá, vậy mà chọc vào cái loại người này!”.
Trần Bình cũng không nhịn được mỉm cười, Loan Xuyên Sa muốn lấy lòng Lăng Vân Tiêu, đúng là một câu chuyện ly kỳ.
Thấy vẻ mặt tươi cười của Loạn Xuyên Sa, Lăng Vân Tiêu chỉ cảm thấy muốn khóc.
“Tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc thôi.”
Nói xong thì anh ta lập tức quay người rời đi.
Nếu tiếp tục ở đây thì Lăng Vân Tiêu sẽ nôn mất.
Thấy Lăng Vân Tiêu đi rồi, Loan Xuyên Sa không nó gì thêm, lập tức lấy ngọc truyền tin gọi cho Khương Tư Phong. Lão ta không ngờ Lăng Vân Tiêu lại dùng tốc độ nhanh thế này bắt được Trần Bình.
Nếu mình có thể hỏi bí mật đó ra, vậy thực lực sẽ nâng cao một bước.
Lão ta không tin vào thủ đoạn thẩm vấn của mình.
Sư Chấn Thiên lén lúc theo sau, có chút cảnh giác quan sát chung quanh.
Là một con yêu thú, anh ta có năng lực che giấu bản thân cực mạnh.
Mặc dù Sư Chấn Thiên không có gì sợ hãi, nhưng anh ta cũng lo Kiếm Vân Tông sẽ phía cao thủ gì tới.
Trần Bình được đi đầu dẫn vào trong phòng là Loan Xuyên Sa đã chuẩn bị, Lăng Vân Tiêu cũng lạnh lùng nhìn cái tên buồn nôn kia.
Ông lão này không có danh tiếng tốt gì, Lăng Vân Tiêu là một người nhiều chuyện cho nên đương nhiên biết rõ ràng. "Tôi đã đưa người tới rồi, còn có chuyện gì nữa không?”
Anh ta cực kỳ chán ghét lx, cho nên thái độ cũng trở thành không tốt.
Cảm nhận được cái thái độ kiêu ngạo của đối phương, Loan Xuyên Sa chỉ hận không thể đánh cho cái tên này một trận.
Nhưng giờ nghĩ đối phương là tay chân của mình, lão nhìn xuống sự khó chịu trong lòng.
Dù nói thế nào, Lăng Vân Tiêu cùng mình là người chung thuyền, tiếp theo còn có công dụng lớn.
“Không có gì, đúng rồi, rất vui vì có thể quen biết anh, hi vọng chúng ta có thể hợp tác lâu dài”
Loạn Xuyên Sa mỉm cười, lộ ra nụ cười tự cho là đẹp trai nhất của mình.
Sư Chấn Thiên trốn trong góc nhìn cảnh này là suýt thì cười điên.
"Cái tên Lăng Vân Tiêu này thảm quá, vậy mà chọc vào cái loại người này!”.
Trần Bình cũng không nhịn được mỉm cười, Loan Xuyên Sa muốn lấy lòng Lăng Vân Tiêu, đúng là một câu chuyện ly kỳ.
Thấy vẻ mặt tươi cười của Loạn Xuyên Sa, Lăng Vân Tiêu chỉ cảm thấy muốn khóc.
“Tôi cũng chỉ nhận tiền làm việc thôi.”
Nói xong thì anh ta lập tức quay người rời đi.
Nếu tiếp tục ở đây thì Lăng Vân Tiêu sẽ nôn mất.
Thấy Lăng Vân Tiêu đi rồi, Loan Xuyên Sa không nó gì thêm, lập tức lấy ngọc truyền tin gọi cho Khương Tư Phong. Lão ta không ngờ Lăng Vân Tiêu lại dùng tốc độ nhanh thế này bắt được Trần Bình.
Nếu mình có thể hỏi bí mật đó ra, vậy thực lực sẽ nâng cao một bước.
Lão ta không tin vào thủ đoạn thẩm vấn của mình.
Vẫn cần giao Trần Bình cho người có chuyên môn mới là cách giải quyết tốt nhất.
Trần Bình cứ nằm trên giường không nhúc nhích, nhìn có vẻ như bị choáng rồi.
“Anh nhất định phải phối hợp, tôi sẽ không để cho anh đầu quá đâu!” Loan Xuyên Sa cười tủm tỉm nhìn Trần Bình.
Trần Bình thông qua linh thức của mình đương nhiên có thể cảm nhận được tất cả, anh không nhịn được cả người run lên.