Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2865: Xin lỗi!

Nói tới đây, anh cũng không nhịn được vỗ mạnh xuống bàn, trông như rất muốn tiễn khách

Đại trưởng lão nhìn thấy cảnh này thì khoát tay áo. “Không, không, không, tôi thật sự không có ý này. Ý tôi là gần đây tôi vừa biết được một bí mật.” Ông ta rất cẩn thận nói ra bí mật mà Tứ trưởng lão đã nói, trên mặt cũng hiện lên vẻ phấn khích.

Vừa nghĩ tới việc có thể nhân cơ hội này để trở thành ứng cử viên của Thiên Đạo, vẻ mặt Đại trưởng lão cũng trở nên vô cùng rạng rỡ.

Hai người nhanh chóng nghiêm túc cùng nhau bàn bạc chuyện này.

Bây giờ Nhị trưởng lão cũng không kìm được bắt đầu khao khát tất cả những thứ này, dù sao vẫn chưa có ai có hứng thú với cái gọi là chỗ giáp giới Thiên Đạo.

Trần Bình không hề biết chuyện này đã lên men thành như thế, vốn dĩ anh chỉ đơn giản muốn làm dao động Tứ trưởng lão một chút mà thôi.

Người này trông đần độn, có vẻ là có thể bị lừa gạt một cách dễ dàng được.

Không lâu sau, Tứ trưởng lão đã chuẩn bị rất nhiều vật quý báu rồi đi thẳng đến cạnh cửa hàng của Trần Bình, ông ta muốn lấy lòng đối phương.

Những thứ này có thể coi là báu vật trong nửa đời đầu của ông ta, khó lắm ông ta mới kiếm được từ nhiều nơi khác nhau, bây giờ phải cho đi khó tránh khỏi việc có chút đau lòng.

Cổ Nhạc Nhạc nhìn thấy Tứ trưởng lão xách đồ đi từ xa tới, cậu ta lập tức nghiêng đầu báo cho Trần Bình, không ngờ người này lại rất có thành ý.

“Lão đại, tên đó đến rồi kìa, hơn nữa còn xách trong tay rất nhiều đồ, chẳng lẽ ông ta định tới đây xin lỗi ư?”

Cổ Nhạc Nhạc vô cùng tò mò hỏi, cậu ta gọi Trần Bình ra ngoài. Trần Bình nhìn thấy Tứ trưởng lão ở phía xa, nhưng anh không để ý mà ngồi trong nhà nhâm nhi trà.

Cao nhân đương nhiên phải có dáng vẻ của cao nhân. Nếu người này đã quay lại lần nữa thì đủ để chứng minh ông ta đến có thành ý.

“Kẻ hèn là Tứ trưởng lão của luyện đan tông, Trần Huyền Phong, hy vọng có thể được bái kiến đại nhân” Trần Huyền Phong khom lưng đứng ở cửa, nhìn có vẻ có thái độ rất thành kính.

Trần Bình phất tay, ra hiệu cho Cổ Nhạc Nhạc bảo ông ta vào.

Cổ Nhạc Nhạc nhanh chóng đi mở cửa cho Trần Huyền Phong vào, cậu ta giữ vẻ mặt vô cùng lạnh lùng từ đầu tới cuối như thể rất coi thường đối phương.

Mà Trần Huyền Phong cũng không để ý những thứ này, đối phương là học trò của người thừa kế Thiên Đạo, đương nhiên sẽ có chút kiêu ngạo.

Thậm chí trong lòng ông ta vẫn còn hơi sợ hãi, người ta là học trò dưới tay người thừa kế Thiên Đạo, mà ông lại muốn giành lấy vị trí trở thành học trò chân truyền trong tông môn, đúng thật là cả gan làm loạn.

Ông ta nghĩ tới đây thì cảm thấy mình chết vạn lần cũng chưa đến hết tội, bèn lập tức nói xin lỗi với Cổ Nhạc Nhạc.

Cổ Nhạc Nhạc vẫn chưa hiểu được rốt cuộc là có chuyện gì, cậu ta cực kỳ hoảng sợ, không nhịn được liên tiếp lùi về sau.

“Ông muốn làm gì vậy?” Cổ Nhạc Nhạc có chút hoang mang.

Trần Huyền Phong hơi lúng túng trả lời: “Thật sự rất xin lỗi vì lúc trước đã xúc phạm các cậu, bây giờ tôi thật lòng bày tỏ sự áy náy của mình với các cậu!”

Cổ Nhạc Nhạc nhìn thấy đối phương như thế thì cũng không biết nên nói gì, chỉ biết lúc này mình phải nhanh chóng đi tìm Trần Bình, cậu ta vẫn chưa quá quen với sự thay đổi đột ngột của người này.

Nhưng Cổ Nhạc Nhạc cũng biết thái độ của đối phương, bỗng nhiên trở nên như vậy hoàn toàn là vì biết được thực lực của họ. Nếu họ chỉ là người bình thường, vậy điều họ phải đối mặt tiếp theo sẽ là bị dạy cho một bài học.

Do đó Cổ Nhạc Nhạc không hề muốn để ý đến đối phương chút nào, cậu ta chỉ lặng lẽ thở dài một hơi, nhìn theo bóng lưng rời đi của đối phương.

“Loại người này quả thật vừa đáng thương vừa đáng hận, chạy theo thực lực cũng không có lỗi gì, nhưng quá ngang ngược và càn rỡ là vấn đề của ông ta”

Chẳng mấy chốc Trần Huyền Phong đã đến chỗ Trần Bình. Sau khi nhìn thấy Trần Bình, ông ta quỳ phịch xuống trước mặt Trần Bình, trông rất đáng thương.

Trần Bình nhìn thấy cảnh này thì lộ vẻ nghi hoặc, người này vừa gặp đã đột nhiên quỳ gối, cứ cảm thấy hơi là lạ. Nhưng anh không nói lời nào, chỉ im lặng uống một hớp trà rồi nhìn chằm chằm vào đối phương với vẻ mặt lạnh lùng.

“Mọi chuyện đều là lỗi của tôi, vì thế tôi ở đây xin lỗi cậu với thái độ thành khẩn, mong cậu có thể tha thứ cho những việc tôi đã làm, đây là quà biếu tôi dùng để xin lỗi!”

Trần Huyền Phong lập tức dâng lên tất cả các món quà mình đã chuẩn bị. Theo ông ta thấy, ông ta đã giao hết cho Trần Bình toàn bộ tài sản của mình, nếu vẫn không được đối phương tha thứ thì thật sự khiến người ta rất khó chịu.

“Ông đúng là rất có thành ý”

Trần Bình vung tay lên, đồ vật trong tay đối phương xuất hiện trong tay anh. Nhìn thấy Trần Huyền Phong mang tới một đống đồ, Trần Bình không khỏi lộ ra vẻ hài lòng.

Có thể thấy ông ta đã lấy ra hết vốn của mình, đủ loại vật quý hiếm đều có ở đây, hiển nhiên thái độ của ông ta lần này. rất tốt.

Trần Bình gật đầu ý bảo đối phương đứng lên.

“Gần đây chỗ giáp giới Thiên Đạo khá kỳ lạ, có vẻ như đã biến mất một cách khác thường. Ông cũng nên tự đi dò la tin tức về việc này, có tình huống gì lập tức báo cáo với tôi.”



Trần Bình lạnh giọng bảo.

Những lời này khiến Trần Huyền Phong rơi vào tuyệt vọng, không ngờ ngay cả Trần Bình cũng không thể cảm ứng được chỗ giáp giới Thiên Đạo.

“Dạo gần đây đường đến chỗ giáp giới hơi rối loạn nên ông cần phải đích thân đi cảm ứng vị trí cụ thể, vả lại tôi cũng đang tìm kiếm đường đến chỗ giáp giới, đợi sau khi tìm được là có thể quay lại trong đó.”

Trần Bình không nhịn được lên tiếng thúc giục, giờ đây trong lòng anh vẫn rất tò mò về chỗ giáp giới Thiên Đạo.

Lúc này Trần Huyền Phong không thể làm gì khác hơn ngoài thở dài một hơi, ông ta có một bí mật đã cất giấu nhiều năm, cuối cùng vẫn phải nói ra.

“Thực tế tôi nghi ngờ bên chúng ta có một nơi có vẻ là chỗ giáp giới Thiên Đạo nằm dưới chân núi Vân Nhai. Nhưng đó chỉ là sự nghi ngờ của tôi mà thôi, người bình thường không cách nào từ trên núi Vân Nhai xuống chân núi được.”

“Nơi đây cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa ngay cả người tu hành cũng không thể nhảy xuống, cho dù thực lực có mạnh đến đầu cũng có thể mất mạng!”.

Chính vì thế nên những năm gần đây Trần Huyền Phong chưa bao giờ đến núi Vân Nhai dò xét.

Trong lòng ông ta biết rõ không ai có thể nhảy xuống từ trên núi Vân Nhai, hơn nữa cũng không có cách thức nào để đi xuống chân núi Vân Nhai. Nếu ông ta có thể thành công đi vào chân núi Vân Nhai, vậy chứng tỏ ông ta cũng đã có thực lực đối đầu với Thiên Đạo.

Cũng có khá nhiều người biết được một chút tin tức, vì vậy họ rất can đảm chọn cách nhảy xuống từ trên vách núi.

Thế nhưng rõ ràng tất cả đều do người ta nói vớ vẩn, sau khi họ nhảy xuống thì hoàn toàn không còn hài cốt, hơn nữa đèn trường minh của bọn họ cũng cứ thế dập tắt.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK