Chương 2192: Vào sơn động
“Nếu như cô có năng lực chạy khỏi tay tôi
thì cô cứ chạy đi.”
Trần Bình lẩm bẩm, ánh mắt hoàn toàn
không thèm để ý đến.
Với chuyện Tần Dao có đi hay không thì
Trần Bình cũng không quá quan tâm cho lắm.
Một người che giấu thực lực mạnh mẽ lại
còn ở bên cạnh mình, Trần Bình đúng là có hơi
lo lắng.
Bây giờ Tần Dao chạy thì trái lại Trần Bình
lại yên tâm hơn.
Chỉ sợ là Tần Dao vẫn giấu diếm không
bạo phát thực lực của mình.
“Mong chờ lần gặp mặt tiếp theo.” Trần
Bình khẽ cười một tiếng, sau đó Trần Bình
trực tiếp để ấn ký Kỳ Lân phá hủy khế ước
trong đầu mình không còn một mảnh.
Điêu này cũng đồng nghĩa với việc từ giờ
trở đi, Trần Bình sẽ không còn khống chế bất
cứ ai.
Mà trong lúc đó những thủ hạ bị ký khế
ước như Thanh Tà, Trần Hiên, Phó Vân Sơn,
Tiêu Trạch, khế ước cũng đã biến mất sạch sẽ.
Tất cả bọn họ đều tự do.
Cùng lúc đó Tần Dao ở sa mạc đã nhận ra
hành động của Trần Bình, ánh mắt không khỏi
hiện lên nụ cười thản nhiên.
“Đúng thật là quyết đoán.”
“Chẳng qua không biết sau khi anh biết
được sự thật thì có hối hận không.”
Nghĩ vậy Tần Dao lắc đầu cười, sau đó lại
khoanh chân ngôi trên mặt đất.
Sa mạc xung quanh nhất thời dâng lên,
hình thành những cây cột to lớn, sau đó chậm
rãi biến thành đá tạo thành một trận pháp vây
quanh Tần Dao.
Bên kia Trần Bình đứng dưới vách núi, ánh
mắt hiện lên cảm xúc nghi ngờ.
Mà ngụy thánh bên người anh nhìn đi nhìn
lại mấy lần sau đó chắc chắn:
“Điện chủ, chính là chỗ này, chắc là trận
pháp, tôi cảm nhận được hơi thở của trận
pháp.”
“Nhưng mà người bố trí trận pháp này là
người vô cùng cao minh, trận pháp này không
phải có thể dễ dàng phá vỡ.”
“Chắc là phải cần một số thứ đặc biệt mới
có thể mở được.”
Gã ngụy thánh kia nhìn về phía Trần Bình
với ánh mắt vô cùng tôn kính.
Trần Bình nghe vậy thì gật đầu, thoáng suy
tư một lúc sau đó lấy kiếm Thương Long ra.
Sau đó Trần Bình trực tiếp đâm kiếm
thương long về phía mặt tường trước mặt.
Nhưng điều kỳ lạ chính là, kiếm Thương
Long kia không thể nào đâm vào trong vách
tường, điều này khiến cho Trần Bình có hơi
kinh ngạc.
Mẹ minh đã tạo ra trận pháp, theo lý mà
nói thì có thể dùng kiếm Thương Long phá
được trận pháp mới đúng.
“Không lẽ là dùng máu của mình?”
Trần Bình nhíu mày một cái, sau khi suy
nghĩ một lúc thì cất thanh kiếm Thương Long
lại, sau đó châm vào trên ngón tay một cái,
trên tay bỗng xuất hiện một vết thương, máu
đỏ chảy ra tạo thành một giọt máu.
Trần Bình đưa ngón tay của mình đè lên
vách đá, máu tươi nhất thời hòa vào trong trận
pháp.
Trần Bình chờ một lát, sau đó vách núi kia
vẫn không hề nhúc nhích gì, Trần Bình nhất
thời sững sờ tại chỗ.