Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2775: Vạn Ảnh Tuyệt

Khi roi dài tiếp xúc với máu, một vệt cực kỳ huyền bí hiện ra trên roi dài.

"Có thể được tạo dùng một chiêu này giết chết, mày vinh dự đấy"

Giang Thiên Tuyệt cười điên cuồng một tiếng, ngay sao đó không ngừng vung roi trong tay tấn công về phía Trần Bình.

Vô số hình bóng vây quanh Trần Bình, dường như muốn vây quét anh.

Một chiêu này là chiêu bảo đảm mà Giang Thiên Tuyết giữ lại.

anh ta.

Lúc trước anh ta hoàn thành một nhiệm vụ cỡ lớn của tông môn, vẫn là trưởng lão tự mình lựa chọn lựa bộ công pháp đó cho

Bộ công pháp đó đủ cho anh ta có thể đoạt được quyền lực đỉnh cao.

Cho dù áp dụng tấn công biển người, anh ta cũng có thể thuận lợi giết hết đám lâu la này.

Bộ công pháp này tên là Vạn Ảnh Tuyệt, có thể nói là cực kỳ lợi hại.

Có roi dài của mình làm thần binh lợi khi tiến hành phối hợp, bộ công pháp này có thể phát huy tác dụng quan trọng của mình. Nhìn thấy Giang Thiên Tuyệt bây giờ nghiêm túc như thế, trong lòng tất cả mọi người đều luống cuống.

Nhất là đám đệ tử trong tông môn kia, bọn họ cực kỳ hiểu rõ sư huynh của mình, cho tới bây giờ, Giang Thiên Tuyệt chưa từng bị ai bức đến mức này.

Chỉ có so sánh giữa các đệ tử trogn tông môn, Giang Thiên Tuyệt mới sẽ dùng những sát chiêu mạnh nhất.

Mà cái tên Trần Bình lại có thể ép Giang Thiên Tuyệt sử dụng tuyệt chiêu, có thể thấy được là thực lực không kém.

"Ha ha, cái tên này hôm nay chết chắc rồi, ai bảo anh ta ngang ngược càn rỡ như thế, bây giờ cho dù ông trời tới cũng không cứu nổi anh ta"

"Đúng vậy, dám kiêu căng ở địa bàn của Kiếm Vạn Tông chúng ta như này, đúng là không biết sống chết"

"Cuối cùng hôm nay cũng được thấy Nhị sư huynh tự mình ra tay, chắc hẳn sẽ rất đẹp trai".

Tất cả đều không ngừng tán dương Giang Thiên Tuyệt, chỉ hận không thể trở thành đàn em trung thành của Giang Thiên Tuyệt.

Giang Thiên Tuyệt biết đám người này đang cố ý lấy lòng mình, nhưng dù là ai thì cũng không thể từ chối được người ta tán dương.

"Các vị hãy xem tôi làm sao xử lý tên nhãi ranh này đi."

Lần này Giang Thiên Tuyệt cũng quyết định xuất toàn lực đối phó với Trần Bình, trong lòng anh ta hiểu rõ, nếu như mình thua thì đồng thời sẽ làm mất mặt Kiếm Vân Tông.

Đến lúc đó về tới tông môn không chỉ bị Đại sư huynh nhục nhã và trừng phạt, thậm chí còn có thể bị tông môn xử lý.

Kết quả này anh ta thật sự là không chịu đựng nổi, cho dù thế nào cũng nhất định phải xử lý Trần Bình trước mặt mọi người mới được.

Mà những nhóm người qua đường kia nhìn thấy dáng vẻ của Trần Bình cũng không nhịn được mà kích động, thật ra bọn họ đều hi vọng Trần Bình có thể thắng.

Mặc dù bọn họ khuất phục Kiểm Vạn Tông đã lâu nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ thực sự bội phục đối phương trong long.

Thậm chí mọi người còn cực kỳ phản cảm với hành vi hoàng hành bá đạo của Kiếm Vạn Tông này.

Trước đó lúc giao đấu với Tam sư huynh, mọi người cho rằng Trần Bình sẽ chết.

Không ngờ Trần Bình lại dễ như trở bàn tay thu được thắng lợi, còn thừa cơ làm nhục đối phương một phen. Sau đó lại đấu với Nhị sư huynh trong truyền thuyết, Trần Bình cũng hoàn toàn không có bất kỳ vẻ thua kém nào.

Tất cả đều có chút chờ mong, nhìn xem liệu Trần Bình có thể đạt được thắng lợi hay không.

"Ân nhân, anh nhất định phải cố lên, nếu có thể thắng, thì đúng là quá vinh dự" Lý Dũng ở bên cạnh kích động nhỏ giọng nói, anh ta cũng không dám để cho người của Kiếm Vân Tông nghe được lời nói này.

Trần Bình cứ như vậy yên lặng cười, chờ đối phương sớm ra tay tấn công mình, binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, chiêu thức của cái tên này chỉ là thứ đồ chơi Trần Bình chưa từng gặp thôi.

Nụ cười rạng rỡ của Trần Bình hoàn toàn chọc tức Giang Thiên Tuyệt. Anh ta luôn cảm thấy Trần Bình đang cố ý nhục nhã chính mình. "Ông đây liều mạng với mày" Giang Thiên Tuyết lạnh giọng hô một tiếng.

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của đối phương, Trần Bình không nhịn được vui mừng gật đầu.



"Hẳn phải vậy chứ, chỉ có để anh dùng toàn lực công kích tôi thì cuộc chiến mới thú vị, nếu không bị tối đơn phương nghiền ép thì có gì đáng xem?"

Trần Bình khiến cho tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, đúng là ngang ngược quá rồi.

Thực tế Trần Bình cũng cảm thấy Giang Thiên Tuyệt là một nhân tài không tệ, anh ta tương đối trẻ, tu vi cũng không yếu, nếu như có thể phát triển theo con đường chính đạo, đương nhiên sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Nhưng giờ phút này, anh ta lại tự dưng chọc vào Trần Bình, việc này làm cho Trần Bình cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ. Một khi trêu vào Trần Bình, vậy kết quả sẽ không hề tốt đẹp chút nào.

Kết cục tốt nhất cũng là đạo tâm tổn hại, chung thân không cách nào tu hành được nữa.

Mặc dù Trần Bình không phải người có lòng dạ ác độc gì, nhưng cũng không phải thánh Mẫu, đối phương có gan chọc vào mình vậy thì chỉ có một con đường chết.

Trần Bình tiện tay nhặt một thanh đao lớn bên cạnh.

Đây là nhóm đệ tử kia đặt bên cạnh dự bị. Thanh đao này căn bản không đáng tiền, chỉ dùng cho người nông dân đốn củi bình thường thôi.

Những cây đao này nằm trên tay Trần Bình lại như có được sinh mạng, đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ.

Cảm nhận được thanh đao đang đối thoại với mình, Trần Bình cũng không nhịn được mà sờ lên đối phương.

"Mi yên tâm, nhất định ta sẽ cho mi được nở này nở mặt"

Đạo và Trần Bình tiến hành trao đổi xong, dường như không có giống như bình thường nữa.

Trần Bình học theo dáng vẻ của đối phương, làm bộ lau một đường trên thân đao.

Một giây sau anh lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, dán lên mặt đao.

Anh cũng không cho máu chảy vào, nhưng một giây sau trên mặt đau lại có vô số đường vân thần bị hiện ra, nhìn cực kỳ xa hoa.

Những đường vân này thậm chí còn dễ nhìn hơn nhiều so với roi dài của Giang Thiên Tuyệt.

Càng quan trọng hơn là, đường vân này cực kỳ bá khí, cho người ta cảm giác muốn quy phục.

Vũ khí khác cảm nhận được đường vân này, lập tức phát ra âm thanh ong ong, cảm giác như đang trong triều bái, cũng giống như đang bày tỏ lòng thuần phục.

"Cầm cây đao này, tôi cảm giác mình vẫn rất uy vũ hùng tráng đấy"

Trần Bình không nhịn được cười, cho tới bây giờ anh chưa từng cầm qua đạo, lần này chỉ tiện tay nhặt vũ khí ven đường để giết người mà thôi.

Từng vũ khí của Trần Bình đều vô cùng quý giá, nhưng không có dính tới máu của loại người rác rưởi như này.

Giang Thiên Tuyết cũng không ngờ, Trần Bình lại tùy tiện tìm một cái vũ khí như vậy, cầm một thanh đao mổ heo đốn củi để đánh với mình?

Hành động này của Trần Bình chắc chắn là cố ý nhục mạ anh ta.

Thực tế Trần Bình cũng cảm thấy Giang Thiên Tuyệt là một nhân tài không tệ, anh ta tương đối trẻ, tu vi cũng không yếu, nếu như có thể phát triển theo con đường chính đạo, đương nhiên sẽ có một tương lai tốt đẹp.

Nhưng giờ phút này, anh ta lại tự dưng chọc vào Trần Bình, việc này làm cho Trần Bình cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ. Một khi trêu vào Trần Bình, vậy kết quả sẽ không hề tốt đẹp chút nào.

Kết cục tốt nhất cũng là đạo tâm tổn hại, chung thân không cách nào tu hành được nữa.

Mặc dù Trần Bình không phải người có lòng dạ ác độc gì, nhưng cũng không phải thánh Mẫu, đối phương có gan chọc vào mình vậy thì chỉ có một con đường chết.

Trần Bình tiện tay nhặt một thanh đao lớn bên cạnh.

Đây là nhóm đệ tử kia đặt bên cạnh dự bị. Thanh đao này căn bản không đáng tiền, chỉ dùng cho người nông dân đốn củi bình thường thôi.

Những cây đao này nằm trên tay Trần Bình lại như có được sinh mạng, đột nhiên phát ra tiếng rên rỉ.

Cảm nhận được thanh đao đang đối thoại với mình, Trần Bình cũng không nhịn được mà sờ lên đối phương.

"Mi yên tâm, nhất định ta sẽ cho mi được nở này nở mặt"

Đạo và Trần Bình tiến hành trao đổi xong, dường như không có giống như bình thường nữa.

Trần Bình học theo dáng vẻ của đối phương, làm bộ lau một đường trên thân đao.

Một giây sau anh lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, dán lên mặt đao.

Anh cũng không cho máu chảy vào, nhưng một giây sau trên mặt đau lại có vô số đường vân thần bị hiện ra, nhìn cực kỳ xa hoa.

Những đường vân này thậm chí còn dễ nhìn hơn nhiều so với roi dài của Giang Thiên Tuyệt.

Càng quan trọng hơn là, đường vân này cực kỳ bá khí, cho người ta cảm giác muốn quy phục.

Vũ khí khác cảm nhận được đường vân này, lập tức phát ra âm thanh ong ong, cảm giác như đang trong triều bái, cũng giống như đang bày tỏ lòng thuần phục.

"Cầm cây đao này, tôi cảm giác mình vẫn rất uy vũ hùng tráng đấy"

Trần Bình không nhịn được cười, cho tới bây giờ anh chưa từng cầm qua đạo, lần này chỉ tiện tay nhặt vũ khí ven đường để giết người mà thôi.

Từng vũ khí của Trần Bình đều vô cùng quý giá, nhưng không có dính tới máu của loại người rác rưởi như này.

Giang Thiên Tuyết cũng không ngờ, Trần Bình lại tùy tiện tìm một cái vũ khí như vậy, cầm một thanh đao mổ heo đốn củi để đánh với mình?

Hành động này của Trần Bình chắc chắn là cố ý nhục mạ anh ta.

Lúc này, Giang Thiên Tuyệt không thể nào tha thứ được, anh ta không nói hai lời huy động roi dài tiến lên công kích, dùng tốc độ nhanh nhất chiến đấu một trận với Trần Bình.

Trần Bình cũng không chút hoang mang, dùng đao chặn đối phương lại, anh dự định dùng bất biến ứng vạn biến, dùng chiêu thức giống vậy mà đối phó với cái bản lĩnh lòe loẹt của đối phương.

Vô số ánh kiếm cứ thế đan vào nhau, người chung quanh thấy mà như si như say.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK