Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2786: Hợp mưu!

"Ông cần phải chịu trách nhiệm điều tra chân tướng rõ ràng của việc này, bằng không, chúng ta coi như uổng phí tâm tư."

Lời nói này của Lâm Phi Dương cực kỳ đơn giản, trong lòng Loan Xuyên Sa cũng không nhịn được liếc mắt.

"Đương nhiên tôi biết, trong lòng tôi còn sốt ruột hơn anh nhiều"

Nói xong, ông ta liên tiếp tục nghiên cứu thanh đao mổ heo.

Mặc dù thanh đao này đã khôi phục như thường, nhưng trong lòng ông ta vẫn cực kỳ rung động như cũ.

Nhìn thấy dáng vẻ bỉ ổi của Loạn Xuyên Sa, Lâm Phi Dương cũng không muốn tiếp tục đợi ở chỗ này nữa, anh ta lập tức quay người rời khỏi nhà Loan Xuyên Sa, tranh thủ đến liên hệ Lăng Vân Tiêu.

Tuy quan hệ của anh ta và Lăng Vân Tiêu không phải quá tốt, nhưng là một người có quyền lực chí cao vô thượng, anh ta hoàn toàn có thể ra lệnh cho đối phương.

Lúc này, Lăng Vân Tiêu đang nghĩ xem nên xử lý Lâm Phi Dương như nào, không ngờ Lâm Phi Dương lại tự mình tìm tới cửa.

"Lăng Vân Tiêu, tiếp theo đây có chuyện cực kỳ quan trọng, cần anh đi hoàn thành"

Đi tới nhà Lăng Vân Tiêu, anh ta nhanh chóng nói yêu cầu của mình ra.

"Anh đi tới nhà một người tên Trần Bình, bắt cóc anh ta, sau đó đưa đến nhà Loan Xuyên Sa"

"Chuyện cụ thể anh không cần để ý, chuyện này là do Hoàng thượng tự mình phê chuẩn, bởi vì hành động bí mật, cho nên không có văn bản gì ban ra cả"

Lâm Phi Dương dùng chiêu này đã sớm thành thần, anh ta lạnh lùng lên tiếng, yêu cầu đối phương nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Ban đầu, Lăng Vân Tiêu muốn từ chối, nhưng không ngờ lại nghe được tên của Trần Bình.

"Trần Bình?"

Lăng Vân Tiêu có hơi nghi hoặc nhíu mày một chút, anh không biết vì sao đối phương lại đột nhiên ra tay với Trần Bình.

Mặc dù Lăng Vân Tiêu rất rõ ràng, Loan Xuyên Sa có mâu thuẫn với Trần Bình, nhưng theo lý thì mâu thuẫn cá nhân không nên đổ lên đầu mình mới đúng chứ?

Nghe nói vậy, Lâm Phi Dương gật đầu.

Anh ta lấy từ trong ngực áo ra một bức chân dung, vẻ hình dạng của Trần Bình.

Bản lĩnh vẽ tranh của anh ta không tính là tệ, hai ba lần cũng vẽ Trần Bình trên giấy.

Lăng Vân Tiêu cầm bức chân dung này, sắc mặt trở nên có chút khó coi, không ngờ Trần Bình mà đối phương nói lại thực sự là lão đại của anh ta.

Nhìn thấy sắc mặt Lăng Vân Tiêu càng thêm khó coi như vậy, Lâm Phi Dương cũng có chút bất mãn.

"Chuyện này anh nhất định phải hoàn thành, thực lực của người này không tính là rất mạnh, tôi tin với năng lực của anh thì có thể giải quyết được."

Lâm Phi Dương không nhịn được lén tán dương Lăng Vân Tiêu một câu, mặc dù anh ta biết Lăng Vân Tiêu chắc chắn không đầu lại đối phương được.

Nhưng vẫn cần cho lời cổ vũ.

Nghe vậy, trong lòng Lăng Vân Tiêu thầm bĩu môi một cái.

Cái tên này chẳng lẽ không biết, lão đại nhà mình gần như vô địch thiên hạ sao?

Có điều Lăng Vân Tiêu cũng không có thể hiện quá mức kiêu ngạo, chỉ nhận lấy tranh chân dung, yên lặng gật đầu, bắt đầu tự mình nướng thịt ăn giống như ngày thường.

Nhìn thấy Lăng Vân Tiêu tiếp nhận nhiệm vụ này, Lâm Phi Dương cũng không lãng phí thời gian, quay đầu bước đi.

Trước khi đi, nhìn thấy dáng vẻ đang nướng thịt của Lăng Vân Tiêu, anh ta không khỏi cảm thấy buồn cười.

Rõ ràng có công phu tốt như vậy lại không nguyện ý đồng đội, ngược lại ở trong sân nhà cô đơn nướng thịt.

Tuổi quá trẻ làm gì không làm, cứ đòi là một con cá ướp muối.

Mà Lăng Vân Tiêu sau khi nhìn thấy đối phương ra về thì lập tức tắt bếp than, cầm bức chân dung, thông qua cửa sau đến nhà Trần Bình.

Anh ta cũng không muốn lãng phí thời gian với đối phương.

Cái tên Lâm Phi Dương này rõ ràng có thâm thù đại hận với Trần Bình, bây giờ đột nhiên tìm mình tới đối phó với Trần Bình, vừa nhìn liền biết có mục đích xấu.

Lăng Vân Tiêu dùng tốc độ nhanh nhất đến nhà Trần Bình, đồng thời hốt hoảng chạy vào trong phòng Trần Bình.

Lúc này Trần Bình đang rảnh rỗi, không ngờ đột nhiên có người rơi từ trên trời xuống.

"Lão đại, lão đại, không xong rồi, có người muốn chơi anh!"

Nghe lời nói thô lỗ của đối phương, Trần Bình cảm thấy có chút cạn lời.

"Tuổi còn nhỏ thì nên ăn nói văn minh một chút. Giọng nói của pvt không nhỏ, Sư Chấn Thiên đang lắc lư vào cửa đương nhiên cũng nghe được. Sư Chấn Thiên lập tức bu lại, vẻ mặt tràn đầy mong đợi nhìn đối phương.



"Đã xảy ra chuyện gì?" Sư Chấn Thiên còn tò mò chuyện này hơn bất kỳ kẻ nào.

"Không xong rồi, Lâm Phi Dương muốn bóc cóc anh lại, còn muốn tôi dẫn anh tới nhà Loan Xuyên Sa, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì".

Lăng Vân Tiêu một hơi nói ra hết mọi việc.

Sau khi nói xong, anh ta lập tức uống một ngụm trà lớn.

Lần này chạy tới đây đã tốn rất nhiều sức lực của anh ta.

Thấy dáng vẻ đối phương, Sư Chấn Thiên cũng tốt bụng đưa cho anh ta một viên đan dược.

"Nào nào nào, uống nói đi, khôi phục chút thể lực của cậu."

Nghe vậy Lăng Vân Tiêu cảm động không thôi. Anh ta không ngờ Sư Chấn Thiên sẽ đưa cho mình một viên đan dược.

"Cảm ơn vô cùng" Lăng Vân Tiêu lập tức nuốt xuống, đồng thời hài lòng ngồi một bên, anh ta lấy trong ngực áo ra bức chân dung của Trần Bình rồi đặt lên bàn.

"Đây là Lâm Phi Dương cho tôi, anh ta bảo tôi nhất định phải bắt anh lại."

Sư Chấn Thiên nghe nói vậy thì lập tức nhìn thoáng qua bức chân dung. "Anh đừng nói, cái tên này vẽ khá tốt."

"Cũng có mấy phần giống! Có điều cái loại cảm giác bá khí kia thì không vẽ ra được, tôi cảm thấy còn kém một chút!"

Thấy bức tranh, Sư Chấn Thiên cũng không nhịn được ở một bên soi mói.

Nghe vậy, Trần Bình liền bất đắc dĩ cười.

"Được rồi, đừng nói mấy cái này, nếu Lâm Phi Dương đã muốn bắt trói tôi lại, vậy thì tôi đi theo cậu là được, chúng ta cùng đi làm rõ bí mật của bọn họ".

Trong lòng Trần Bình khẳng định Loan Xuyên Sa và Lâm Phi Dương không có lớn gan như vậy.

Hơn phân nửa là sau lưng bọn họ có thể lực nào đó chèo chống. Trần Bình cũng cảm thấy tò mò, anh muốn biết mắt nhìn người của ai tốt thể, lại nhìn trúng mình.

Lăng Vân Tiêu một hơi nói ra hết mọi việc.

Sau khi nói xong, anh ta lập tức uống một ngụm trà lớn.

Lần này chạy tới đây đã tốn rất nhiều sức lực của anh ta.

Thấy dáng vẻ đối phương, Sư Chấn Thiên cũng tốt bụng đưa cho anh ta một viên đan dược.

"Nào nào nào, uống nói đi, khôi phục chút thể lực của cậu."

Nghe vậy Lăng Vân Tiêu cảm động không thôi. Anh ta không ngờ Sư Chấn Thiên sẽ đưa cho mình một viên đan dược.

"Cảm ơn vô cùng" Lăng Vân Tiêu lập tức nuốt xuống, đồng thời hài lòng ngồi một bên, anh ta lấy trong ngực áo ra bức chân dung của Trần Bình rồi đặt lên bàn.

"Đây là Lâm Phi Dương cho tôi, anh ta bảo tôi nhất định phải bắt anh lại."

Sư Chấn Thiên nghe nói vậy thì lập tức nhìn thoáng qua bức chân dung. "Anh đừng nói, cái tên này vẽ khá tốt."

"Cũng có mấy phần giống! Có điều cái loại cảm giác bá khí kia thì không vẽ ra được, tôi cảm thấy còn kém một chút!"

Thấy bức tranh, Sư Chấn Thiên cũng không nhịn được ở một bên soi mói.

Nghe vậy, Trần Bình liền bất đắc dĩ cười.

"Được rồi, đừng nói mấy cái này, nếu Lâm Phi Dương đã muốn bắt trói tôi lại, vậy thì tôi đi theo cậu là được, chúng ta cùng đi làm rõ bí mật của bọn họ".

Trong lòng Trần Bình khẳng định Loan Xuyên Sa và Lâm Phi Dương không có lớn gan như vậy.

Hơn phân nửa là sau lưng bọn họ có thể lực nào đó chèo chống. Trần Bình cũng cảm thấy tò mò, anh muốn biết mắt nhìn người của ai tốt thể, lại nhìn trúng mình.

"Lão đại, anh thật sự muốn lấy thân mạo hiểm à? Gần đây tôi cứ cảm giác cái tên Lâm Phi Dương kia có chút bất thường, hình như anh ta cấu kết với rất nhiều người, những người này cho tôi cảm giác không nói lên lời.

Lăng Vân Tiêu có chút muốn nói lại thôi, gần đây xảy ra nhiều chuyện, có điều trong quá trình điều tra, tạm thời không tìm được chứng cứ xác thực.

"Không sao, cậu phải tin tưởng lão đại của cậu, trên thế giới này không có việc gì lão đại cậu không giải quyết được, đúng không?"

Sư Chấn Thiên ở bên cạnh không nhịn được, đang do dự liệu có bại trận không!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK