Chương 2712: Hồng Môn Yến
Mặc dù anh ta làm việc ở Hoàng thành một thời gian dài, cũng được lòng Hoàng đế, nhưng
anh ta vẫn không có mấy thứ như túi trữ đồ. Cho nên lúc này Lâm Phi Dương không có quần áo thừa để thay, anh ta muốn lột quần áo trên người Sự Chấn Thiên xuống, nhưng lại cảm thấy có chút buồn nôn, cũng chỉ đành coi như xong. - "Mẹ nó, ông đây nhất định phải giết mày!"
Lâm Phi Dương tức giận không thôi, lập tức liền vỗ tay, ngay sau đó một đám người nối đuôi nhau vào, cực kỳ mong đợi nhìn Lâm Phi Dương.
Hiểu nhiên dám người này chính là nhóm hầu nữ của quán rượu Thiên Trì.
Người khống chế phía sau quán rượu Thiên Trì chính là Lâm Phi Dương, bởi vì bề ngoài công việc làm ăn không có lời nhiều, cho nên Lâm Phi Dường trực tiếp biến thành người khống chế cổ phần phía sau.
Ngoài mặt thì quán rượu này thuộc về một ông già, nhưng trên thực tế tất cả đều do Lâm Phi Dương làm chủ.
"Ném bọn chúng từ đây xuống."
Lâm Phi Dương dặn dò một câu, rồi lập tức đi tới phía gầm giường mở cửa ngầm ra.
Ngay sau đó một đám hầu nữ liền đưa bọn Trần Bình đến bên giường, giống như là cho bọn họ ngồi cầu thang trượt xuống tầng hầm.
Trần Bình cảm thấy có chút thần kỳ, thỉnh thoảng anh cũng lấm lét nhìn chung quanh, bởi vì linh thức của anh thực sự quá mạnh, cho nên không có một ai phát hiện ra anh không ồn.
Cuối cùng Trần Bình chậm rãi xuống tầng hầm, lúc này, đám người Sư Chấn Thiên đã bị trói gô lại, nhìn qua rất giống heo sẽ quay.
Mọi người cũng lục tục tỉnh lại.
Thời khắc thể hiện diễn xuất bắt đầu.
Sư Chấn Thiên thống khổ giãy dụa, anh ta không ngừng uốn éo người, nhưng căn bản không thể động đậy.
"Cái tên xúc sinh mà rốt cuộc đã làm gì tao!" Sự Chấn Thiên thống khổ mà gào thét.
Cổ Nhạc Nhạc cũng không ngoại lệ, phối
hợp diễn kịch với đối phương.
Còn Trần Bình thì quan sát chung quanh.
Xung quanh có rất nhiều xương cốt, Trần Bình nhìn một chút là có thể nhận ra đây là xương người.
Cũng không biết Lâm Phi Dương đã giết bao nhiêu người ở đây, nói tóm lại nghiệp chướng ở nơi này rất nặng.
"Ha ha, không ngờ tố chất cơ thể của các người rất tốt. Nhanh như vậy đã tỉnh lại rồi."
Nhìn thấy đám người Sự Chấn Thiên không ngừng giãy dụa, trong lòng Lâm Phi Dương cũng có chút ngạc nhiên.
Anh ta tưởng rằng hầu nữ của mình không cho nhiều thuốc mê, cho nên đối phương mới có thề tỉnh lại nhanh như vậy.
Bình thường, những loại thuốc mê này của bọn họ đều là hàng cao cấp, với cả dùng lượng cực lớn thì ít nhất cũng phải hôn mê nửa ngày.
Vậy mà đám người này chưa đến nửa tiếng đã tỉnh lại rồi, cho nên chứng minh rằng ở hầu kia của mình đã ăn bớt nguyên liệu.
"Các người đừng vùng vẫy nữa, trong thuốc mê tôi còn thêm một loại thuốc bột khiến cho
các người tạm thời mất đi nguyên lực, bây giờ các người không khác gì người bình thường đâu."
Lâm Phi Dương đắc ý lên tiếng, dường như cảm giác mình đã tóm được mọi người rồi.
"Con người anh lạ thế, chúng ta không thù không hận, vì sao lại làm thế này?"
Trần Bình cũng ra vẻ tủi thân lên tiếng, những dây thừng này đối với anh chẳng có chút ảnh hưởng nào cả, thậm chí anh còn cảm thấy khá thú vị.
"Nhưng mà tôi là người nhà họ Lâm, anh cảm thấy vì sao tôi phải trả thù anh?" Lâm Phi Dương cười tủm tỉm nói.
Mấy năm gần đây anh ta phát triển ở Hoàng Thành, cũng may có kinh tế của người nhà ủng hộ, nếu không anh ta không có cách nào dựa vào bản thân mà đi được tới bước này.
Bây giờ gia tộc bị Trần Bình làm cho sụp đổ, vậy anh ta nhất định muốn gây sự với Trần Bình.
"Tôi biết, có một tên gọi là Lâm Phi Vũ, mặt mũi cũng khá giống với anh, đoan chừng là anh hoặc em của anh nhỉ."
Trần Bình bình tĩnh lên tiếng.
Gương mặt Lâm Phi Dương từ từ trở nên vặn