Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2766: Nghiền ép

"Đúng rồi, gần đây Cổ Nhạc Nhạc học tập thế nào? Chẳng lẽ cậu ta thực sự có thể luyện chế vũ khí, hoặc là mấy loại hình trận pháp gì đó sao?"

Thật ra trong lòng lão Loan cũng rất quan tâm đến vị sư đệ kia.

Dù nói thế nào thì hai người họ cũng có trận cá cược, nếu ông ta không sánh bằng Cổ Nhạc Nhạc thì quả là có chút mất mặt.

Càng quan trọng hơn là tất cả mọi người đều học cùng một vị sư phụ, tri thức ông ta mà không học được bằng nửa người ta thì quả là khó xử!

"Con nghe Cổ Nhạc Nhạc nói cậu ấy học được rất nhiều thứ, với cả."

Nói đến đây, Hoa Vân Doanh có chút ngại nhìn thoáng qua sự phụ mình, không biết lời tiếp theo có nên nói hay không.

Lão Loan có chút tò mò, không biết rốt cuộc đối phương muốn nói gì. "Con có gì thì cứ nói, đừng ngại, không cần thiết phải ấp úng, ta cũng không phải là người có lòng dạ hẹp hòi gì".

Thật ra thì lão Loan vẫn vô cùng rộng lượng đối với việc này, mặc dù ông ta rất muốn thắng, nhưng ông ta sẽ dùng cách đường đường chính chính mà thắng.

Nghe sư phụ nói vậy, Hoa Vân Doanh cũng buông được tảng đá trong lòng xuống.

"Con nghe sư tổ nói, sức học của Cổ Nhạc Nhạc tiến bộ rất nhanh, hình như có thể dễ dàng học được nhiều thứ."

"Nói là trận pháp hay luyện khí gì đó đều học rất được" Hoa Vân Doanh hờ hững nói một câu, suýt thì làm cho lão Loan tức chết. Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ cái tên nhóc kia lại mạnh thể tùy tiện mà thu được kết quả cao. "Thật à?". Ông ta run rẩy lên tiếng hỏi. Hoa Vân Doanh nghe được những lời này thì yên lặng gật đầu. Bây giờ lão Loan chỉ muốn trực tiếp đập đầu vào tường mà chết thôi.

Ông ta sống đến hơn nửa đời người, thậm chí ngay cả một tên nhóc con miệng còn hội sữa cũng không bằng, đúng là quá mất mặt rồi.

Hoa Vân Doanh cũng không có chú ý tới vẻ bất thường của sư phụ mình, cô nhìn thoáng qua sự phụ rồi lanh lợi. quay người rời đi.

Mình còn hẹn Cổ Nhạc Nhạc cùng nhau luyện chế đan dược nữa, cho nên không thể lãng phí thời gian. Nhìn thấy dáng vẻ lanh lợi của đồ đệ bảo bối mình rời đi, cuối cùng lão Loan chỉ đành lắc đầu cười. Dù sao cũng đều là người một nhà, nếu bọn họ trở nên lợi hại, vậy cũng coi như là một chuyện tốt.

Mà lúc này, Trần Bình đang dẫn theo Sư Chấn Thiên trở lại vùng âm hồn lần nữa.

Trần Bình luôn cảm thấy nơi này có chút cổ quái, nhưng chưa thể nói ra là kỳ lạ ở đâu, chỉ có thể dẫn theo Sư Chẩn Thiên quay lại, hi vọng có thể tìm ra điểm kỳ quái gì.

Lúc mấy người Trần Bình tiến vào vùng âm hồn, tìm tòi một phen, phát hiện bên cạnh có một con yêu thú rừng. râm.

Yêu thú rừng rậm này nhìn qua có chút bình thường, dường như cũng không có gì đặc biệt.

"Nơi này xem ra vẫn kém hơn rừng Cổ Chước!"

Sư Chấn Thiên không nhịn được đứng một bên khinh thường cảm khái một tiếng.

Khu rừng rậm này nhìn qua thì nhỏ, cũng không có điểm gì đặc biệt.

Đúng lúc này, Trần Bình đột nhiên trông thấy phía trước có một con báo, ánh mắt nó mang theo sát khí, đang không ngừng quan sát trái phải chung quanh.

Đang lúc Trần Bình có chút tò mò muốn tóm được con báo này, bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh chói tai.

"Thằng nhóc thúi, các người là ai?"



"Con bảo này là con mồi mà ông đây nhìn trúng, các người đừng hòng hớt tay trên!"

Chủ nhân của giọng nói này nhanh chóng xuất hiện trước mặt Trần Bình, nơi này có một nhóm tám người, nhìn. qua vô cùng cường tráng.

Bọn họ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Bình, dường như rất không hài lòng với việc Trần Bình đoạt con mồi của bọn họ.

"Mọi thứ đều phải biết thứ tự trước sau, con báo này là chúng tôi nhìn thấy trước, lúc nào thì đến phiên của anh?" Trần Bình cười lạnh nói.

Đứng trước mặt anh là một người thân cao mét nắm, mặt mày gian xảo lại xấu xí, nhìn hàm răng vàng khè của anh ta mà Trần Bình thấy ngán.

Lúc này trong miệng anh ta ngậm một cọng cỏ, nhìn qua rất ra dang phong lưu phóng khoáng.

Có lẽ anh ta tưởng mình đẹp trai, nhưng theo Trần Bình thì đúng là buồn nôn.

Những người khác cũng dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Trần Bình, dường như muốn bảo Trần Bình cút xéo khỏi chỗ này ngay đi.

"Vất vả lắm chúng ta mới tìm được một nơi có cơ duyên lớn thế này, cái tên này lại còn muốn đoạt với chúng ta, đúng là nực cười!".

"Đúng vậy, chỉ bằng hai thằng nhóc các người mà cũng muốn giành địa bàn với chúng ta à, thật là cười chết tôi!".

Tất cả đều khinh thường chế giễu Trần Bình, trong mắt họ, Trần Bình chính là một kẻ không biết tự lượng sức mình.

Thật ra tám người này chỉ vô tình tới được nơi này thôi. Ban đầu bọn họ muốn theo dõi Loan Xuyên Sa, trộm của đối phương một cái cơ duyên thôi.

Nhưng không ngờ, bọn họ lại bị nhiều loại trận pháp làm choáng, lập tức lạc đường, cuối cùng không hiểu sao tiến vào khu rừng rậm này.

May mà trời cao không bạc đãi bọn họ, bọn họ săn được không ít yêu thú trong rừng rậm.

Trong quá trình săn bắn đương nhiên cũng nghe được động tĩnh bên này, chạy tới thì phát hiện ra một con báo Liệp Ảnh.

Con báo này có giá trị không nhỏ, dựa vào thực lực của tám người họ mà muốn giết chết con báo Liệp Ảnh này thì gần như là quá đơn giản.

Bọn họ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Bình, dường như rất không hài lòng với việc Trần Bình đoạt con mồi của bọn họ.

"Mọi thứ đều phải biết thứ tự trước sau, con báo này là chúng tôi nhìn thấy trước, lúc nào thì đến phiên của anh?" Trần Bình cười lạnh nói.

Đứng trước mặt anh là một người thân cao mét nắm, mặt mày gian xảo lại xấu xí, nhìn hàm răng vàng khè của anh ta mà Trần Bình thấy ngán.

Lúc này trong miệng anh ta ngậm một cọng cỏ, nhìn qua rất ra dang phong lưu phóng khoáng.

Có lẽ anh ta tưởng mình đẹp trai, nhưng theo Trần Bình thì đúng là buồn nôn.

Những người khác cũng dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Trần Bình, dường như muốn bảo Trần Bình cút xéo khỏi chỗ này ngay đi.

"Vất vả lắm chúng ta mới tìm được một nơi có cơ duyên lớn thế này, cái tên này lại còn muốn đoạt với chúng ta, đúng là nực cười!".

"Đúng vậy, chỉ bằng hai thằng nhóc các người mà cũng muốn giành địa bàn với chúng ta à, thật là cười chết tôi!".

Tất cả đều khinh thường chế giễu Trần Bình, trong mắt họ, Trần Bình chính là một kẻ không biết tự lượng sức mình.

Thật ra tám người này chỉ vô tình tới được nơi này thôi. Ban đầu bọn họ muốn theo dõi Loan Xuyên Sa, trộm của đối phương một cái cơ duyên thôi.

Nhưng không ngờ, bọn họ lại bị nhiều loại trận pháp làm choáng, lập tức lạc đường, cuối cùng không hiểu sao tiến vào khu rừng rậm này.

May mà trời cao không bạc đãi bọn họ, bọn họ săn được không ít yêu thú trong rừng rậm.

Trong quá trình săn bắn đương nhiên cũng nghe được động tĩnh bên này, chạy tới thì phát hiện ra một con báo Liệp Ảnh.

Con báo này có giá trị không nhỏ, dựa vào thực lực của tám người họ mà muốn giết chết con báo Liệp Ảnh này thì gần như là quá đơn giản.

Một khi giết chết nó, bọn họ có thể bán được một khoản tiền lớn.

Mặc dù lần này công toi vì không tìm được cơ duyên của Loạn Xuyên Sa, nhưng dù sao bọn họ cũng nhận được không ít chỗ tốt.

Cho nên Trần Bình nhìn trúng con cáo này, bọn họ nhất định phải cướp đến tay mới được. Bình thường bọn họ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hầu như cũng hành động đơn hoặc lập tổ đội nhỏ.

Đến lúc đó mình không chỉ có thể trực tiếp cướp đi nhiệm vụ của bọn họ, còn có thể hưởng thụ thành quả lao động của bọn họ.

"Ít nói mấy lời tào lao thôi, con báo Liệp Ảnh này ai tới trước được trước, nếu các người có năng lực này thì cứ trực tiếp giết chết con báo này trước mặt ông đi."

Sư Chấn Thiên cảm thấy cực kỳ bất mãn, đám người này đúng là ngang ngược.

Mặc dù bọn họ cũng không phải rất muốn giải quyết con báo này, nhưng cũng không thể để tám người này đoạt trước.

Trần Bình cũng đang có ý này.

Vốn anh chỉ muốn trêu chọc con báo này thôi, nhưng nhìn thấy đối phương thế kia, bây giờ anh lại tràn đầy hứng thú.

Nếu mấy người này đã muốn tranh với mình, vậy Trần Bình sẽ không khách sáo nữa, anh thích nhất là giật đồ với người khác, nhất là cái tên xấu xí này.

Đúng lúc này, tám người kia lập tức tiến lên bao vây Trần Bình lại, bọn họ cũng không đặt Sư Chấn Thiên to con. vào mắt.

Mặc dù mọi người đều là người tu hành, nhưng bọn họ cũng nhìn ra được sự áp bách mà Trần Bình mang lại cho người ta lớn hơn nhiều.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK