Chương 2207: Cầu xin cậu rời khỏi nhà của chúng tôi
Nhóm hộ sĩ xung quanh không khỏi ngạc
nhiên trước cảnh tượng này, họ cũng không
ngờ thần y nhỏ còn có vấn đề ở thận.
Càng không nghĩ rằng, vẫn còn có bệnh
mà thần y không chữa được!
“Bệnh của tiểu thần y được một người
thường trị cho à?”
“Người nọ đến từ đâu? Anh ta có lai lịch
gì?”
Sau khi mọi người nhìn thấy biểu hiện của
thần y nhỏ, cả đám cũng lộ ra vẻ cực kỳ khó
tin.
Đồng thời mọi người cũng càng hứng thú
vê thân phận của Trần Bình kia.
Mấy năm này ai sẽ không bị bệnh chứ?
Nếu có thể quen được một thần y, gần
như là có được sinh mạng thứ hai.
Thi Phán Phong cũng không quan tâm
đến tiếng hò hét của đám người, mà chạy
thẳng vào nhà, tin tức này rất quan trọng, cậu
ta phải nhanh chóng báo cho cha mẹ.
“Cha, mẹ! Có một người rất lợi hại trị được
bệnh cho con!”
Vừa mới vọt vào nhà, Thi Phán Phong đã
gấp gáp la to với hai người, nói hết toàn bộ trải
nghiệm hôm nay của mình ra.
Cậu ta ném thẳng đơn thuốc lên bàn, trên
mặt cũng cười thật vui vẻ.
Cha của Thi Phán Phong là Thi Đắc Thắng
vừa nghe thấy lời này, trên mặt lại hiện ra vẻ
không vui.
“Thằng nhỏ này, sao có thể tùy tiện uống
thuốc người khác cho được!”
“Con có biết lai lịch rõ ràng của người ta
chưa? Lỡ như có người ghen ghét thân phận
thần y kia của con, rồi cố ý kê chút thuốc có
thể làm chết người cho con, con cũng lấy à?”
Thi Đắc Thắng tức giận mắng, hận không
thể giáo dục đứa con ngu xuẩn này cho khôn
ra.
Nghe thấy lời này, Thi Phán Phong cực kỳ
hờn giận mà nhét đơn thuốc vào tay cha mình.
“Tự cha nhìn thuốc người đó đưa con thử
đi"
“Nhiều năm như vậy, vẫn chẳng có ai trị
được bệnh của con, cha có biết lúc ra ngoài
con phải xấu hổ thế nào không!”
“Mười sáu năm, con còn không dám tiếp
xúc với con gái! Hai người biết con đau khổ
thế nào không!”
Còn một lý do cực kỳ quan trọng để Thi
Phán Phong học tập y thuật nghiêm túc như
vậy, chính là để chữa khỏi được bệnh này của
mình.
Chức năng ở thận có vấn đề chính là một
chuyện lớn.
Thi Đắc Thắng thấy dáng vẻ cực kỳ phẫn
nộ kia của con trai, không nhịn được nhíu mày,
nhìn nhìn gói thuốc trong tay.
Sau đó vẻ mặt ông lại dại ra.
Thi Đắc Thắng khó mà tin được nhìn
phương thuốc mình đang cầm, đọc lại lần
nữa, miệng lập tức phát ra câu tán thưởng.
“Con đã uống thuốc này rồi à?”
Thi Đắc Thắng quay đầu xác nhận lại với
con trai.
Thi Phán Phong gật đầu, cậu ta thật sự
cảm thấy siêu hiệu quả nên mới chạy về thông
báo tình hình.
“Trên bao có viết, con chỉ cần liên tục
uống thuốc bảy ngày là có thể trở lại bình
thường, hôm nay chỉ mới uống ngày đầu mà
đã cảm thấy thoải mái hơn rõ rệt.”