Chương 739: Vả mặt.
Sau đó, cô ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn
của Tiểu Mễ Lạp, vô cùng đau lòng nhìn cô bé
vài lần, sốt ruột hỏi: “Mễ Lạp, con có bị thương
ở đâu không? Có đau chỗ nào không? Mẹ dẫn
con đi kiểm tra một chút nhé.”
Mễ Lạp lắc lắc đầu, cô bé vỗ bàn tay non
mịn của Giang Uyển, rồi sau đó thật ngọt ngào
mà lau nước mắt giúp cô, con bé nói: “Mẹ
đừng khóc nữa. Mễ Lạp không sao đâu, trong
bụng mẹ còn có em bé, mẹ phải nghỉ ngơi
nhiều một chút đó.”
Nghe thấy câu nói ngoan ngoãn của con
gái, Giang Uyển lập tức ôm đầu Mễ Lạp khóc
nức nở, khóc vô cùng nhiều, cũng vì vô cùng
vui mừng mà khóc.
Trần Bình lẳng lặng mà đứng một bên,
khóe miệng cong lên nụ cười hạnh phúc.
“Chồng ơi, cảm ơn anh.” Giang Uyển
nhướng mày nói với Trần Bình.
Trần Bình cười cười đi tới bên cạnh hai mẹ
con, anh xoa đầu con gái và Giang Uyển, nói:
“Với anh mà còn nói cảm ơn gì chứ.”
Giây phút ngắn ngủi khi người một nhà
đoàn tụ, tràn đầy những tiếng cười hạnh phúc.
Cô nhóc Chu Linh Huyện này ngay khi
nhận được tin tức liên chạy vọt vào. Cô nhóc
lau nước mắt nhìn chằm chằm Tiểu Mễ Lạp.
Tiểu Mê Lạp chạy về phía cô nhóc, cô bé
ngẩng đầu lên nói với Chu Linh Huyên: “Chị
Linh Huyên, chị đừng khóc mà. Mễ Lạp không
sao đâu, cha đã đón Mễ Lạp về rồi mà.”
Chu Linh Huyên ngồi xổm xuống, đôi mắt
cô nhóc đã đỏ bừng, lau đi nước mắt rồi ừ ừ
gật đầu, nói: “Chị không khóc đâu, Mễ Lạp
không sao là tốt rồi.”
Trần Bình ở lại trong phòng bệnh hàn
huyên với Giang Uyển vài câu.
Lúc này, Ông Bạch vô cùng lo lắng, hốt ha
hốt hoảng xông vào. Ông ta thấy Trần Bình và
Giang Uyển đang nói chuyện với nhau thì liền
kính cẩn lễ phép đứng một bên chờ đợi.
“Chồng, ông ta đến tìm anh sao?” Giang
Uyển hỏi.
Người đứng ở ngoài cửa mấy hôm nay cô
đã gặp rất nhiêu lần, có vẻ như là người quen
của chồng cô.
Trần Bình cười cười đáp lại: "Ừm, một
người bạn của anh."
Giang Uyển gật gật đầu, nói: “Người ta
hình như là tìm anh có việc gì gấp đó, anh đi
gặp người ta trước đi.”
“Được.”
Trần Bình xoa đầu Tiểu Mễ Lạp rồi sau đó
mới đứng dậy đi ra khỏi phòng bệnh.
Tại khu nghỉ ngơi của bệnh viện, Ông Bạch
khom người đứng bên cạnh Trân Bình, vừa
căng thẳng vừa sốt ruột nói: “Cậu Bình, nhóm
người kia không chịu đồng ý, trước đó tôi đã
đuổi bọn họ ra khỏi bệnh viện, cũng nói cho
bọn họ ý của cậu, nhưng mà bọn họ không