Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2827: Dị biến

Nghe đến lời bảo đảm của đối phương, Trần Bình cũng gật đầu.

“Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy rồi, vậy cậu sau này cứ theo tôi là được rồi”

Trần Bình cũng không nghĩ đến rằng bản thân vậy mà vô tình nhận được vật nuôi.

Nhưng nói gì đi chăng nữa, lần này đến Kỳ Trung, thứ anh nhận được cũng không hề nhỏ.

Cuối cùng thì cũng tìm ra được trận truyền tống mong muốn, bây giờ Trần Bình rất nóng lòng tới vùng lục địa kia ngay lập tức.

Nhưng mà anh cũng biết chuyện này khá vội vàng, lỡ như tiến vào Kỳ Trung một cách tùy tiện thì chỉ khiến bản thân chuốc thêm phiền phức.

Trần Bình đã dập tắt được sự kì vọng đó ở trong lòng.

Anh biết rằng hiện tại việc quan trọng chính là rời khỏi nơi này.

Nơi này chẳng qua chỉ là một nơi để rèn luyện mà thôi, phỏng đoán rằng giá trị tồn tại ở đây là giúp người ta kiếm thêm được vài món đồ.

Lúc Trần Bình mạo hiểm tìm cách thoát ra khỏi nơi này thì vùng không gian này đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Mấy tên đệ tử kia đều lộ ra những khuôn mặt kinh hãi, bọn họ còn không biết cuối cùng chuyện gì đã xảy ra nữa.

Mà vào lúc này, Khương Tư Phong cũng nhìn Trần Bình, chết lặng.

“Chuyện này là sao..” Tuy rằng Khương Tư Phong cách nơi này khá xa, nhưng anh cũng bắt đầu cho rằng mọi chuyện đều do Trần Bình tạo ra.

Trần Bình cũng liếc nhìn thỏ xám, có lẽ chuyện này đối phương mới có thể giải thích được.

“Quên không nói với anh mất, trận pháp này chống đỡ cho cái vùng không gian này. Bây giờ trận pháp đã bị lấy đi mất rồi, vùng không gian này cũng sẽ tự nhiên biến mất, chính xác mà nói thì đã hợp nhất với cơ thể của anh rồi.

Nói xong câu này, thỏ xám nhịn không được mà cười một cách khó xử.

Trước đây tôi cũng quên nói với anh chuyện này, thật ra cũng không có thiệt thòi gì đâu! Anh cứ coi như là mình có một vùng trời riêng của mình đi.

Cậu rất ngại việc làm quen với Trần Bình, suy cho cùng trong cơ thể của cậu có nhiều vùng không gian vô dụng, cũng cho đây cũng chẳng phải chuyện vui gì.

Vùng không gian này chẳng có sức sống, hoàn toàn vô vị.

Nếu muốn làm cho vùng không gian này hồi phục lại sức sống, ít nhất cũng phải mất hơn mấy vạn năm.

Tuy rằng phải đợi sau khi trận pháp được mở ra, thì có thể làm cho sức sống từ từ bổ sung lại được. Nhưng khoảng thời gian đó cũng đã được ghi chép từ hơn hàng nghìn năm rồi.

Cho nên, thỏ xám cảm thấy rằng bản thân như đang lừa Trần Bình vậy, có những thứ không thể mở lời ra nói được.

Trần Bình cũng không hề nói gì, anh im lặng gật đầu. Đối với vùng không gian này, cá nhân anh khá là thích nó.

Trừ việc không có sức sống ra, những thứ khác đều xem như là hoàn hảo.

"Nếu đã như vậy, thì tôi có quyền trục xuất toàn bộ những người này chứ?” Chẳng qua bao lâu, Trần Bình đã cảm nhận được sự liên hệ giữa bản thân anh và vùng đất này.

Anh đã trở thành vị thần của vùng đất này. Trần Bình chỉ mới suy nghĩ rồi cái, đám người này toàn bộ đã bị trục xuất ra khỏi vùng không gian.

Vùng đất này bao năm qua là một Truyền tống trận khổng lồ của Kiếm Vân Tông, mỗi lần đều có thể tới những nơi khác nhau, nhưng cứ ba năm mới có thể mở một lần.

Thêm vào đó hiện tại sức sống ở đây dần có dấu hiệu suy nhược và yếu đi, hoặc có thể thời gian sẽ bị kéo dài ra.

Trần Bình đã có được vùng không gian này, cho nên cả đời này bọn họ cũng không còn cách nào tới được vùng đất rèn luyện này nữa.

Nếu như truyền tống trận của vùng đất rèn luyện này có thể mở ra được nữa, bọn họ nhất định sẽ tới nơi này.

Hơn nữa cũng không có ai có thể cứ ngồi đợi mãi ở đây được.

Nếu không thì, người của Kiểm Vân Tông sớm đã tiếp cận vùng đất này rồi chinh phục thêm nhiều vùng đất nữa chứ.

Lần này Trần Bình đã thu phục được vùng đất này, có thể xem như là người đầu tiên tạo ra kiểu hành động này trong lịch sử. Cho nên trận pháp của Kiếm Vân Tông không ít thì nhiều cũng không đối phó được nữa rồi. Tông chủ của Kiếm Vân Tông lúc này cứ nhìn vào trận pháp run rẩy, trên mặt lộ ra một nét nghi ngờ

Ông ta trước giờ chưa từng nhìn thấy trận pháp của nhà mình lại run rẩy một cách điên cuồng như vậy.

Nhìn giống như sắp bị phá vỡ đến nơi vậy!

Trong lòng Tông chủ cũng có chút hoảng loạn, ông lập tức đi gọi những trưởng lão khác, cùng nhau truyền vào một chút sinh lực, áp chế giữ trận pháp.



Nhưng trận pháp này càng ngày càng đông cứng một cách kinh khủng.

Trần Bình trái lại không phải là người lòng dạ độc ác gì, anh chỉ là không muốn để mấy tên đệ tử này chết ở trong địa bàn của mình mà làm tất cả bọn họ đều trục xuất ra ngoài.

Mấy tên đệ tử này từng người từng người bị quăng xuống đất, đều ngơ ngác nhìn xung quanh.

Bọn họ đều không biết vì sao họ đều đột nhiên xuất hiện ở Tông môn.

"Chuyện này rốt cuộc là sao? Tôi không phải đang ở trong vùng đất rèn luyện mà? Sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây!”

“Đúng thế, vốn dĩ tôi còn đang vội nữa, đột nhiên cảm giác trời đất như bị xoay chuyển, sau đó thì tới đây rồi!”.

“Mông của tôi ngã xuống đau muốn chết, rốt cuộc là ai làm chuyện này với tôi cơ chứ. Chẳng lẽ cái vùng đất kia có quái vật sao?”

Mọi người đều không nhịn được mà cãi vã lẫn nhau, bọn họ đều cảm thấy khó chịu với chuyện này.

Nhưng ngay sau đó, khi mọi người nhìn thấy Vân Doanh Doanh và Khương Tư Phong cũng bị quăng xuống đất như vậy, trong lòng cũng hồi phục lại nhiều

Ngay cả đại sư huynh và đứa con gái quý của tông chủ mà còn bị quăng đi như vậy, thì đám đệ tử các người có gì mà chịu không nổi chứ?

Sau khi tìm hiểu xong vùng đất này, Trần Bình lập tức đưa con thỏ kia vào vùng không gian của anh.

Cậu ta giả vờ ra vẻ bị té ngã, cùng với Sư Chấn Thiên bị quăng ra bên ngoài.

Suy cho cùng đã làm thì làm cho tới, cậu ta không để cho người khác xem mình là nhân vật gì đó ghê gớm.

Suy cho cùng thì bản thân ở đây cũng có được nhiều đồ hay như vậy mà, trong lòng cậu đều biểu hiện ra sự xấu hổ.

ít nhiều gì cũng thấy xấu hổ khi cậu đã nhét tất cả những gì tốt đẹp của người khác vào túi của chính mình. “Ui da, rốt cuộc là ai quăng tôi xuống đây vậy hả? Thật là quá ác độc rồi!” Sư Chấn Thiên cũng là một kẻ biết diễn, anh ta mở lời với câu nói đây phẫn nộ.

Sau khi nghe xong câu này, Trần Bình cũng không nhịn được mà gật đầu một cái. Trên mặt anh cũng đang mang vẻ mặt phẫn nộ.

Vân Doanh Doanh nhìn thấy màn kịch này, lập tức xông lên chạy tới giành giúp đỡ Trần Bình.

“Cậu không sao đó chứ, đừng để bị ngã đấy!” Nhìn thấy Vân Doanh Doanh quan tâm tới bộ dạng của anh như vậy, Trần Bình cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Trần Bình trái lại không phải là người lòng dạ độc ác gì, anh chỉ là không muốn để mấy tên đệ tử này chết ở trong địa bàn của mình mà làm tất cả bọn họ đều trục xuất ra ngoài.

Mấy tên đệ tử này từng người từng người bị quăng xuống đất, đều ngơ ngác nhìn xung quanh.

Bọn họ đều không biết vì sao họ đều đột nhiên xuất hiện ở Tông môn.

"Chuyện này rốt cuộc là sao? Tôi không phải đang ở trong vùng đất rèn luyện mà? Sao tự nhiên lại xuất hiện ở đây!”

“Đúng thế, vốn dĩ tôi còn đang vội nữa, đột nhiên cảm giác trời đất như bị xoay chuyển, sau đó thì tới đây rồi!”.

“Mông của tôi ngã xuống đau muốn chết, rốt cuộc là ai làm chuyện này với tôi cơ chứ. Chẳng lẽ cái vùng đất kia có quái vật sao?”

Mọi người đều không nhịn được mà cãi vã lẫn nhau, bọn họ đều cảm thấy khó chịu với chuyện này.

Nhưng ngay sau đó, khi mọi người nhìn thấy Vân Doanh Doanh và Khương Tư Phong cũng bị quăng xuống đất như vậy, trong lòng cũng hồi phục lại nhiều

Ngay cả đại sư huynh và đứa con gái quý của tông chủ mà còn bị quăng đi như vậy, thì đám đệ tử các người có gì mà chịu không nổi chứ?

Sau khi tìm hiểu xong vùng đất này, Trần Bình lập tức đưa con thỏ kia vào vùng không gian của anh.

Cậu ta giả vờ ra vẻ bị té ngã, cùng với Sư Chấn Thiên bị quăng ra bên ngoài.

Suy cho cùng đã làm thì làm cho tới, cậu ta không để cho người khác xem mình là nhân vật gì đó ghê gớm.

Suy cho cùng thì bản thân ở đây cũng có được nhiều đồ hay như vậy mà, trong lòng cậu đều biểu hiện ra sự xấu hổ.

ít nhiều gì cũng thấy xấu hổ khi cậu đã nhét tất cả những gì tốt đẹp của người khác vào túi của chính mình. “Ui da, rốt cuộc là ai quăng tôi xuống đây vậy hả? Thật là quá ác độc rồi!” Sư Chấn Thiên cũng là một kẻ biết diễn, anh ta mở lời với câu nói đây phẫn nộ.

Sau khi nghe xong câu này, Trần Bình cũng không nhịn được mà gật đầu một cái. Trên mặt anh cũng đang mang vẻ mặt phẫn nộ.

Vân Doanh Doanh nhìn thấy màn kịch này, lập tức xông lên chạy tới giành giúp đỡ Trần Bình.

“Cậu không sao đó chứ, đừng để bị ngã đấy!” Nhìn thấy Vân Doanh Doanh quan tâm tới bộ dạng của anh như vậy, Trần Bình cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

Anh đẩy tay của Vân Doanh Doanh ra khỏi người.

"Tôi ngược lại không có chuyện gì cả, chỉ là không biết chúng ta bị ai ở vùng đất rèn luyện quăng ra ngoài nữa. Không lẽ ở đó xảy ra chuyện gì rồi sao?” .

Trần Bình cố ý giả vờ hỏi một cách ngơ ngác, Sư Chấn Thiên cũng ở bên cạnh la hét ầm ĩ lên.

Suy cho cùng Khương Tư Phòng từ xa nhìn thấy được, cho nên anh ta nhịn không được mà muốn mở miệng dẫn dắt đối phương.

Khương Tư Phong nhìn Trần Bình nửa tin nửa ngờ, anh ta không biết bản thân nên nói như thế nào thì được.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK