Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2768: Kiếm Vân Tông

"Đúng vậy, chẳng những có vật trữ đồ, còn có binh khí lợi hại như vậy, thật là.."

Tám người không ngừng thảo luận, bọn họ vốn không đặt Trần Bình vào mắt. Mặc dù Trần Bình đúng là có chút thực lực, nhưng mà căn bản vẫn chẳng là gì so với bọn họ.

Trần Bình có lợi hại mấy đi chăng nữa thì cũng chỉ có một mình mà thôi, còn bọn họ cộng lại có tận tám người.

"Chẳng lẽ mày cho rằng dựa vào hai đứa mày có thể chống lại được tám người bọn tao à?"

Tên lùn như cầm chắc phần thắng trong tay, ánh mắt của bọn chúng nhìn về phía Trần Bình càng thêm khát vọng, thậm chí còn hằn lên tơ máu.

Trong mắt bọn họ, Trần Bình chính vì có được vũ khí lợi hại, cho nên mới mạnh thế, chỉ cần cướp những vũ khí đó đi, vậy Trần. Bình sẽ biến thành người tu hành bình thường thôi.

Dù sao khí tức tu vị mà Trần Bình thể hiện ra ngoài cũng không quá mạnh, cảm giác chỉ là một tên con em nhà giàu mà thôi.

Có lẽ Trần Bình chỉ là một tên vì đến rèn luyện mà tốt không ít tiền bạc mua bảo vật.

Mặc dù vũ khí của bọn họ đều bị Trần Bình bẻ gãy, nhưng không có nghĩ là bọn họ không có vũ khí dự bị, thậm chí còn tương đổi nhiều.

Sau khi lấy vũ khí ra, trên mặt ai cũng lộ ra vẻ hưng phấn, phóng thẳng về phía Trần Bình.

Thấy đám người này mang dáng vẻ xả thân quên mình như vậy, Trần Bình cũng có chút khó tin.

"Các người cùng thật là nhàm chán!"

Trần Bình cảm thấy ngạc nhiên, đám người này đúng là không sợ chết.

Thật ra Trần Bình cũng không muốn giết bọn họ, chỉ định lấy đồ tốt trong tay họ, dù sao đám người này cướp đồ của mình chứ cũng không có ý định giết mình.

Cho nên Trần Bình không muốn so đo với bọn họ, chỉ trêu đùa đơn giản một phen thôi.

Không ngờ đám người này lại làm to chuyện thêm, còn muốn xuống tay với mình, đây cũng là việc mà người bình thường chịu không nổi.

Có được vật trữ đồ và các loại thần binh lợi hại đã coi là báu vật.

Những người này tham lam muốn cướp đi là chuyện hợp tình hợp lý.

Trần Bình để lộ những thứ này ra cũng chỉ đơn giản muốn trêu đùa bọn họ một trận thôi.

Nếu như những người này dù có tham lam nhưng không làm gì thì Trần Bình đương nhiên sẽ không để ý.

Nhưng mà không ngờ đám người này lại dám khoa trương như vậy, còn tính giết mình cướp đồ, thế này thì ngang ngược quá rôi.

"Thằng oắt con, tao cũng chẳng sợ nói cho mày biết, sở dĩ bọn tao có thể ngang nhiên cướp nhiều yêu thú như vậy cũng vì người sau lưng bọn tao rất lợi hại"

"Không chỉ nơi này, tất cả yêu thú trong rừng đều bị bọn tao chiếm trước."

"Có biết Kiếm Vân Tông là nơi nào không? Ha ha, anh của tạo chính là đệ tử chân truyền của Kiếm Vân Tông"

Tên lùn cười tủm tỉm nói, dường như anh ta còn thấy được cả dáng vẻ quỳ xuống cầu xin tha thứ của Trần Bình.

"Nếu như mày không muốn chết thì nhanh để con báo này lại, hơn nữa còn phải quỳ trên đất dập đầu nhận sai với tao!"

"Nếu không hôm nay mày phải chết"

Nghe tên lùn nói, Trần Bình cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, không ngờ tên này lại còn có bối cảnh như vậy.

"Thật không nhìn ra, anh cũng rất lợi hại"

Sư Chấn Thiên cũng không nhịn được cười lạnh, cái tên này đúng là quá ồn ào.

Càng quan trọng hơn là cái tên này vậy mà không để ý tới mình chẳng lẽ coi mình là không khí à? Nhưng mà Trần Bình cũng biết được sở dĩ mấy người này ngang ngược như thể hóa ra là vì có người đứng đằng sau. Kiếm Vân Tông gì đó anh cũng không biết, lần đầu nghe thấy. Nhưng nhìn dáng vẻ của đối phương, Kiếm Vân Tông hẳn là một nơi không tệ, nếu không anh ta cũng không đắc ý thế kia.

Dựa vào mấy câu này mà muốn dọa Trần Bình à, đúng là nằm mơ nói mớ.

Trần Bình liếc mắt ra hiệu cho Sư Chấn Thiên, anh vốn không có tâm tư để đối phó với đám phế vật này.

Sư Chẩn Thiên gật đầu, lập tức bắt đầu chuyển động, trong nháy mắt xuất hiện phía sau đám phế vật này.

"Động tác của mày nhanh thế?" Tên lùn còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên cảm giác được phía sau có người đột nhiên đạp cho mình một cước.

Anh ta còn chưa kịp phản ứng đã thấy đám đàn em lần lượt bị bay ra ngoài.



Tên lùn bị đạp bay trên mặt đất, trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng này.

Cho dù là ai cũng không ngờ, sau khi biết thân phận của mình, Trần Bình còn dám làm ra hành động càn rỡ như này.

"Chẳng lẽ mày không sợ Kiếm Vân Tông sẽ trả thù mày sao?" Tên lùn tức giận nói, chỉ hận không thể lập tức giết chết Trần Bình.

Anh ta thấy hành động này của Trần Bình đã xúc phạm mình.

Trần Bình không nhúc nhích, anh chỉ đứng yên nhìn chằm chằm tên lùn.

"A!" Tên lùn vừa định uy hiếp Trần Bình mấy câu, liền bị đánh bay.

Sư Chấn Thiên chỉ vài phút đã giải quyết hết đám lâu la, còn để lại cái tên lùn kiêu ngạo ngang bướng nhất cho Trần Bình,

Người này tự xưng gì mà em trai của đệ tử chân truyền của Kiếm Vân Tông, Trần Bình cũng vừa hay muốn hỏi một chút xem rốt cuộc là tông môn gì?

"Phải rồi, Kiểm Vân Tông mà anh nói rốt cuộc là thứ gì? Nói dứt khoát nghe coi, cũng cho tôi được mở mang kiến thức."

Trần Bình cười tủm tỉm nói.

Mặc dù trên mặt anh mang theo nụ cười nhưng dáng vẻ thì không tốt tính lắm.

Sư Chấn Thiên giải quyết tất cả đám đàn em của tên lùn, chỉ để lại mình anh ta, mục đích đã quá rõ ràng.

"Mày có ý gì? Rốt cuộc mày muốn là gì? Tao cảnh cáo mày." Nhìn thấy dáng vẻ hung ác của Trần Bình như vậy, trong lòng anh ta sợ hãi không thôi.

Nhưng Trần Bình không có ý muốn lãng phí thời gian, một tia sấm sét lại giáng xuống lần nữa, trực tiếp đánh cho cả người anh ta cháy đen.

"Mau nói đi!"

Anh có hơi khó chịu lên tiếng, cái tên này đúng là quá mất thời gian.

Anh ta thấy hành động này của Trần Bình đã xúc phạm mình.

Trần Bình không nhúc nhích, anh chỉ đứng yên nhìn chằm chằm tên lùn.

"A!" Tên lùn vừa định uy hiếp Trần Bình mấy câu, liền bị đánh bay.

Sư Chấn Thiên chỉ vài phút đã giải quyết hết đám lâu la, còn để lại cái tên lùn kiêu ngạo ngang bướng nhất cho Trần Bình,

Người này tự xưng gì mà em trai của đệ tử chân truyền của Kiếm Vân Tông, Trần Bình cũng vừa hay muốn hỏi một chút xem rốt cuộc là tông môn gì?

"Phải rồi, Kiểm Vân Tông mà anh nói rốt cuộc là thứ gì? Nói dứt khoát nghe coi, cũng cho tôi được mở mang kiến thức."

Trần Bình cười tủm tỉm nói.

Mặc dù trên mặt anh mang theo nụ cười nhưng dáng vẻ thì không tốt tính lắm.

Sư Chấn Thiên giải quyết tất cả đám đàn em của tên lùn, chỉ để lại mình anh ta, mục đích đã quá rõ ràng.

"Mày có ý gì? Rốt cuộc mày muốn là gì? Tao cảnh cáo mày." Nhìn thấy dáng vẻ hung ác của Trần Bình như vậy, trong lòng anh ta sợ hãi không thôi.

Nhưng Trần Bình không có ý muốn lãng phí thời gian, một tia sấm sét lại giáng xuống lần nữa, trực tiếp đánh cho cả người anh ta cháy đen.

"Mau nói đi!"

Anh có hơi khó chịu lên tiếng, cái tên này đúng là quá mất thời gian.

Nghe Trần Bình nói, vẻ mặt tên lùn mờ mịt gật đầu, anh ta cũng không dám ngang ngược nữa.

Con người Trần Bình sao mà bí ẩn thế, thậm chí anh còn chưa ra tay đã có thể khống chế ném xuống một tia sấm sét.

Thực lực này mình sao mà đối phó được.

Ban đầu anh ta còn cho là Trần Bình chỉ cáo mượn oai hùm, cho đến bây giờ mới phát hiện ra mình mới là tên hề.

Nhìn thấy dáng vẻ hung ác của Trần Bình, anh ta vội vàng nói hết ra những gì mình biết được.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK