Chương 1970: Tiên Thảo Linh Chi
Trần Bình vươn tay muốn cầm lấy linh
thảo. Nhưng đúng lúc này, linh thảo bỗng nhảy
vọt lên, giơ chân muốn chạy trốn ra khỏi quan
tài. Lần đầu tiên Trần Bình thấy linh thảo biết
chạy nên nhất thời ngây người.
“Đứng ngây ra đấy làm gì? Đuổi theo đi!
Đây chính là linh thảo ngang ngửa với thần
khí, không thể để nó chạy!”
Thấy Trần Bình đứng yên ở đó, Cửu Sắc
Thần Lộc lập tức sốt ruột thúc giục. Trần Bình
không hề chân chờ là dùng quy tắc hệ phong
để tăng tốc độ, thoáng chốc đã chạy ra xa
mấy trượng. Tốc độ của Trần Bình rất nhanh,
nhưng linh thảo cũng không chậm, mặc cho
Trần Bình đuổi theo cỡ nào nó cũng vẫn chạy
nhanh hơn.
“Hầy, giao cho ta đi, anh lui sang một bên,
đừng vướng chỗ!”
Thấy Trần Bình không đuổi kịp, Cửu Sắc
Thần Lộc trực tiếp truyên âm cho Trần Bình,
kêu anh sang một bên nghỉ ngơi. Trần Bình rất
buồn bực, nhưng anh thật sự không có cách
nào đuổi kịp linh thảo, đành phải lùi sang một
bên coi Cửu Sắc Thần Lộc biểu diễn.
Cặp sừng của Cửu Sắc Thần Lộc bỗng tỏa
sáng rực rỡ, sau đó bay vọt ra ngoài, dôn linh
thảo vào góc tường, chậm rãi bao bọc chung
quanh người nó. Linh thảo ra sức giãy dụa,
nhưng ánh sáng rực rỡ lại giống như lồng
giam kín mít khiến nó không thể chạy thoát.
Trần Bình không ngờ lại có cách đơn giản
đến thế. Nhưng anh không biết nếu mình dùng
nguyên khí bắt linh thảo kiểu đó thì chẳng
những không bắt được mà còn tặng không
nguyên khí cho nó.
Phàm là linh vật thì đều ăn nguyên khí,
nếu vừa rồi Trần Bình thật sự dùng nguyên khí
thì chẳng những sẽ không bắt được nó mà
còn khiến tốc độ của nó tăng nhanh hơn, lúc
đó ngay cả Cửu Sắc Thần Lộc cũng chưa
chắc đã bắt được nó.
Cửu Sắc Thần Lộc chậm rãi đến gần linh
thảo. Thấy thế, linh thảo bỗng cất tiếng khóc
như trẻ con: “Oa!”
Lần đầu tiên Trần Bình thấy linh thảo,
cũng là lần đầu tiên thấy tình huống này nên
cảm thấy rất thú vị. Cửu Sắc Thần Lộc lại
không quan tâm, trực tiếp đi đến trước mặt
nó, giơ chân trước, nâng quầng sáng bọc
quanh linh thảo lên. Đồng thời quầng sáng rực
rỡ chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành
một tấm màng mỏng bao sát chung quanh
linh thảo.
“Kế tiếp phải làm sao? Chẳng lẽ luyện hóa
luôn linh thảo trong trạng thái này?” Thấy linh
thảo này giống như trẻ con, Trần Bình lại cảm
thấy không nỡ. Nhưng Cửu Sắc Thần Lộc lại
kinh thường kêu một tiếng: “Anh là nhân loại
đấy, thế mà không biết chuyện này à?”
Trần Bình không ngờ mình lại bị cậu nhóc
này cười nhạo. Nhưng anh tự nhận là không
am hiểu lĩnh vực này như Cửu Sắc Thần Lộc
nên không nói nhiều, chỉ nhìn động tác của nó.
Cặp sừng trên đầu Cửu Sắc Thần Lộc lại tỏa
sáng, lần này ánh sáng biến thành một tia xạ
tuyến chiếu lên linh thảo, linh thảo dần dần
mất sức sống, biến thành một cây thảo dược
bình thường.
“Được rồi, bây giờ nó chính là một cây linh
thảo không khác thảo dược tâm thường là
bao.”
Đồng thời Cửu Sắc Thần Lộc khống chế
quầng sáng đưa linh thảo đến trước mặt Trân
Bình. Trần Bình nhìn chằm chằm cây linh thảo,
hỏi: “Cậu biết đây là linh thảo gì không?” Trần
Bình không am hiểu về linh thảo, lại thấy Cửu
Sắc Thần Lộc có vẻ rất giỏi đối phó với linh
thảo này nên hỏi nó.
“Cây linh thảo này tên là Tiên Thảo Linh
Chi.”