Chương 2651: Bảo vật trong núi
Anh không nghĩ tới đám Tích Dịch Nhân này
thế nhưng lại có sð thích khoa trương như vậy,
còn muốn tiến hành trang trí cho hang động.
Hang động này nhìn qua vô cùng bình
thường, nếu không phải bị người ta trang trí khoa
trương như thế, Trần Bình cũng sẽ không cảm
thấy đây là một nơi đề giấu đồ.
"Vị trí địa lý của hang động này vốn dĩ không
quá rõ ràng, hiện tại bị người ta làm ra ký hiệu,
chẳng phải là bịp tai trộm chuông sao?"
Trần Bình cười cười, nhịn không được cảm
thán một câu.
Sư Chấn Thiên bên cạnh trái lại tướng phản.
"Nói không chừng nơi này kẻ địch đặc biệt
thiết kế cạm bẫy cho anh đấy”
Sư Chấn Thiên cần thận suy xét.
Nhìn thấy bộ dáng Sư Chấn Thiên đứng bên
cạnh nghiêm túc suy nghĩ, Trần Bình cảm thấy vô
cùng tức giận, anh hận không thể lôi cái tên này
ra đánh một trận.
"Chuyện gì xảy ra với anh vậy hả, tại sao đột
nhiên lại rút dây động rừng, chúng ta rõ ràng có
thể giả bộ cái gì cũng không biết, vậy mà anh lại
trực tiếp co cằng bỏ chạy, thế này không phải là
giấu đầu hờ đuôi sao?"
Trần Bình nhịn không được dạy dỗ Sư Chấn
Thiên một trận, tên này vậy là mà lại làm hỏng
chuyện.
Hiện tại hai người bọn họ chỉ có thể điên
cuồng chạy trốn, cũng không biết tiếp theo làm
cách nào rời khỏi nơi này.
"Anh ít nhất cũng phải đợi tôi làm rõ dùng
cách nào rời khỏi nơi này đã chứ!"
Trần Bình có chút rối rắm nhìn xung quanh,
cũng không phát hiện ra khí tức khủng bố gì,
giận cũng bớt đi phân nửa.
Thật ra anh có thề quay về thế giới hiện thực
bất cứ lúc nào, nhưng mà hiện tại Nặc Nhất vẫn
đang ngần ngơ ở đại lục Cổ Chước!
Sư Chấn Thiên có chút xấu hồ gãi gãi đầu,
anh ta cũng không biết tại sao mình đột nhiên
muốn chạy nữa.
"Tôi cảm thấy bọn họ hình như muốn ra tay
với chúng ta, chúng ta không phải là vẫn chưa có
tra xét rõ ràng bí mật của thôn Hoa Đào sao?
Nếu như là bị bọn họ bắt lại, vậy chẳng phải là
thiếu máu?"
Nghe được đối phương giải thích, Trần Bình
nhịn không được gật gật đầu, này cũng coi như
nói đúng, chẳng qua bọn họ chạy trốn có chút
quá thảm hại rồi, thật sự là rất mất mặt.
"Đi thôi, chúng ta vào hang động này xem
xem"
Trần Bình liếc mắt nhìn cửa hang được trang
trí vô cùng xa hoa một cái, vẻ mặt nhịn không
được lộ ra chút chờ mong.
Anh vẫn luôn cảm giác được cái hang động
này có chút hấp dẫn mình.
Tựa như từ trong bóng tối có một luồng lực
lượng chỉ dẫn anh nhanh chóng tiến tới.
Sư Chấn Thiên có chút muốn nói lại thôi,
trực giác của anh ta nói rằng, thứ gì đó trong này
có chút nguy hiểm.
"Tôi đoán ở trong này, hẳn là bí mật cuối
cùng của cái đám người thôn Hoa Đào kia."
Trần Bình cười híp mắt nói.
Nếu là bí mật, vậy khẳng định là có nguy
hiểm.
Bọn Trần Bình rất nhanh đi vào hang động,
mà lúc này đám thôn dân cũng đang lật tung cả
thôn Hoa Đào tìm kiếm.
Bọn họ bất luận làm thế nào cũng không tìm
được tung tích của hai chàng trai kia.
"Thật là kỳ quái, chẳng lẽ bọn họ thật sự sẽ
tự dưng biến mất sao?"
Vẻ mặt đại trường lão mang theo một tia
nghỉ hoặc, ông ta thật sự không cảm thấy đối
phương sẽ tự nhiên biến mất được.
Trường thôn lắc lắc đầu: "Không có khả
năng, bọn họ tuyệt đối không có nắm giữ
phương pháp chính thức thoát khỏi thôn Hoa
Đào."
Tất cả mọi người đều anh một câu tôi một
câu thảo luận, mà trên mặt đám thôn dân này
cũng mang theo vẻ lo lắng.
Trường thôn giống như là nhớ tới gì đó, sắc
mặt đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ.
"Tôi nhớ ra chúng ta hình như còn một nơi
chưa tìm."
Sắc mặt ông ta ngưng trọng quay đầu nhìn