Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2805: Đi vào sơn cốc

Nghe người thông minh nhắc nhở, mọi người mới phản ứng lại, thì ra yêu quái đã đi rồi. Có điều tốc độ này quả thật khiến họ nhìn thôi đã khiếp sợ.

Bây giờ đám người không lên xe hối hận không kịp, vốn dĩ bản thân rất khó nhận được một nhiệm vụ lớn, kết quả lại vì không dám lên xe mà bị loại bỏ.

Mấy người không lên xe bây giờ hối hận cũng không đến kịp, yêu quái đã đi rồi, với tốc độ của bọn họ, muốn đến Nam Thành trong khoảng thời gian ngắn là không có khả năng.

Cho nên bây giờ đám người này chỉ có thể nhìn theo hướng yêu quái đi mà khóc than kêu khổ.

Mà sau khi đám người Bạch Nam Thiên lên xe, ngay tức khắc cảm thấy trời đất quay cuồng, không biết qua bao lâu cuối cùng cũng thích ứng, mà Trần Bình đã xuống gõ cửa.

“Mau xuống xe, chúng ta đến rồi”

Giọng Trần Bình vang lên, Bạch Nam Thiên ngu người ra, anh ta còn nghi ngờ nhìn anh nhà mình một cái, rõ ràng bây giờ hai người còn đang choáng váng.

Thực lực tu vi của bọn họ hơi thấp, cho nên cảm giác lúc này không tốt lắm.

Mấy người có thực lực cao hơn một chút sẽ không đến nỗi choáng váng như thế.

Bọn họ chỉ cảm thấy hơi chóng mặt, sau đó phát hiện mình đã đến Nam Thành, quả thật tốc độ này không ai địch lại.

Tất cả mọi người đều nửa tin nửa ngờ xuống xe, phát hiện quả nhiên bọn họ đã đến thành phố huyền bí trong truyền thuyết.

Bạch Nam Thiên không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Bình, trong mắt anh ta Trần Bình giống như thần tiên.

“Đại ca, anh thật sự quá ghê gớm, có thể tìm được vật cưỡi có tốc độ nhanh như vậy!”

Nói đến đây, Bạch Nam Thiên cũng hơi rung động sờ sờ đầu vật cưỡi này”.

Hình như con yêu quái này cũng có thể nghe hiểu lời Bạch Nam Thiên, hơi đắc ý ngẩng đầu, bắt đầu dùng mũi thở phì phì.

“Xem ra con yêu quái này còn có linh tính khác thường, cho người ta một cảm giác rất ghê gớm”

Bạch Nam Thiên không thể không mở miệng khen ngợi một lần, nói thật trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng khoa trương.

Anh ta nằm mơ cũng không ngờ đối phương có thú cưng là yêu quái.

Thật ra muốn kiểm soát yêu quái rất khó, nhất là đối với những người trẻ như bọn họ, cơ bản là gia tộc muốn có yêu quái là chuyện không thế nào.

Cho nên nói là bây giờ Bạch Nam Thiên vô cùng tò mò về thân phận của Trần Bình, không rõ cuối cùng đối phương là thứ gì.

“Chỉ là một con yêu quái thôi mà” Sư Chấn Thiên đắc ý nói.

"Đương nhiên, không thể đưa cho anh rồi, anh có thể ngồi một bên tán thưởng!”

Sư Chấn Thiên nói một câu hoàn toàn vô dụng, anh ta khiến cho Trần Bình trợn trắng mắt.

Bạch Nam Thiên lộ ra vẻ mặt lúng túng, bây giờ anh ta không có nhiều thời gian để lãng phí, tán thưởng yêu quái gì để nói sau đi.

"Căn cứ vào địa chỉ cụ ông cung cấp, thì sơn cốc chúng ta muốn đến ở trước mặt”

Đám người này sống trong sơn cốc miết, ít khi hoạt động ở thành thị, nên có thể nói là rất kỳ lạ.



Bạch Thiên Nam vừa đi vừa than phiền, trong lòng đã không hài lòng người phụ nữ này lắm rồi.

“Dường như sơn cốc này rất thần bí, nếu đoán không làm thì rất nhiều người phải biết được rất nhiều trận pháp mới có thể vào trong”.

Trên đường đi Trần Bình vừa đi vừa phá mấy trận pháp xung quanh, chẳng mấy chốc đã phá hết trận pháp, không thể không nói đám người này rất cẩn thận.

Nhìn rừng cây xanh rờn rậm rạp xung quanh, Trần Bình cũng cảm thấy không nên ở lâu.

"Nơi này rất kỳ lạ, hình như khắp nơi đều ẩn chứa cơ quan giết chóc, mọi người cẩn thận một chút." Câu này của Trần Bình không phải nhắc nhở Sư Chấn Thiên, cái tên này da thô thịt dày. Nhưng mà đám người Bạch Nam Thiên thì khác, vốn dĩ thực lực của bọn họ rất yếu, bây giờ gặp phiền phức gì thì không hay.

"Anh yên tâm đi, chắc chắn tôi không xảy ra chuyện gì đâu." Bạch Nam Thiên gật gật đầu, rất phấn khởi nói với Trần Bình.

Đường đi lần này rất kích thích, Bạch Nam Thiên đó giờ chưa ra khỏi Hoàng thành, trong lòng liên tục kích động.

Mà lúc này, trong sơn cốc thần bí của Nam thành, có một bà lão đang nôn ra máu, nằm trên giường không nhúc nhích được.

Người xung quanh lo lắng tụ tập một bên, quan tâm đến sức khỏe đối phương.

"Mẹ, mẹ không sao chứ, con thấy sức khoẻ mẹ ngày càng sa sút, cuối cùng hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Một người đàn ông nhoài người ở đầu giường, lo lắng hỏi.

Anh ta không ngờ tự nhiên mẹ mình gặp chuyện.

Vốn mẹ rất có sức sống, còn dạy mọi người trong sơn cốc luyện học bí thuật.

Nhưng từ sáng hôm nay, cơ thể mẹ bắt đầu không khoẻ.

Mới đầu không biết vì sao miệng cứ nôn máu, sau đó đến co giật toàn thân, thậm chí không thể đi.

"Dựa vào những gì mẹ dạy tụi con, lẽ nào mẹ bị phản phệ?"

Chàng trai trẻ tuổi hơi nghi ngờ mở miệng hỏi, đáy mắt anh ta lóe qua tia cẩn thận, nếu thật sự mẹ bị phản phệ, nhất định bọn họ là kẻ thù rất đáng gờm.

Bà lão nằm trên giường, mấp máy mồi nhưng không có sức, không nói ra được lời nào, cuối cùng đành thở dài một hơi.

Nhìn cảnh này, chàng trai trẻ tuổi không khỏi rơi nước mắt, anh ta chưa từng thấy mẹ thảm hại thế này, hơi đau lòng.

"Cuối cùng chuyện gì xảy ra, chắc chắn tôi sẽ gặp đám người kia trả thù"

Người đàn ông liên tục hút thuốc ngồi bên cạnh bà lão, trong mắt hiện lên tia xoắn xuýt. Rõ ràng đây là bạn già của bà lão.

"Cha, cho biết cuối cùng mẹ xảy ra chuyện gì không? Sao đột nhiên lại thành thế này?"

Trên đường đi Trần Bình vừa đi vừa phá mấy trận pháp xung quanh, chẳng mấy chốc đã phá hết trận pháp, không thể không nói đám người này rất cẩn thận.

Nhìn rừng cây xanh rờn rậm rạp xung quanh, Trần Bình cũng cảm thấy không nên ở lâu.

"Nơi này rất kỳ lạ, hình như khắp nơi đều ẩn chứa cơ quan giết chóc, mọi người cẩn thận một chút." Câu này của Trần Bình không phải nhắc nhở Sư Chấn Thiên, cái tên này da thô thịt dày. Nhưng mà đám người Bạch Nam Thiên thì khác, vốn dĩ thực lực của bọn họ rất yếu, bây giờ gặp phiền phức gì thì không hay.

"Anh yên tâm đi, chắc chắn tôi không xảy ra chuyện gì đâu." Bạch Nam Thiên gật gật đầu, rất phấn khởi nói với Trần Bình.

Đường đi lần này rất kích thích, Bạch Nam Thiên đó giờ chưa ra khỏi Hoàng thành, trong lòng liên tục kích động.

Mà lúc này, trong sơn cốc thần bí của Nam thành, có một bà lão đang nôn ra máu, nằm trên giường không nhúc nhích được.

Người xung quanh lo lắng tụ tập một bên, quan tâm đến sức khỏe đối phương.

"Mẹ, mẹ không sao chứ, con thấy sức khoẻ mẹ ngày càng sa sút, cuối cùng hôm nay đã xảy ra chuyện gì?"

Một người đàn ông nhoài người ở đầu giường, lo lắng hỏi.

Anh ta không ngờ tự nhiên mẹ mình gặp chuyện.

Vốn mẹ rất có sức sống, còn dạy mọi người trong sơn cốc luyện học bí thuật.

Nhưng từ sáng hôm nay, cơ thể mẹ bắt đầu không khoẻ.

Mới đầu không biết vì sao miệng cứ nôn máu, sau đó đến co giật toàn thân, thậm chí không thể đi.

"Dựa vào những gì mẹ dạy tụi con, lẽ nào mẹ bị phản phệ?"

Chàng trai trẻ tuổi hơi nghi ngờ mở miệng hỏi, đáy mắt anh ta lóe qua tia cẩn thận, nếu thật sự mẹ bị phản phệ, nhất định bọn họ là kẻ thù rất đáng gờm.

Bà lão nằm trên giường, mấp máy mồi nhưng không có sức, không nói ra được lời nào, cuối cùng đành thở dài một hơi.

Nhìn cảnh này, chàng trai trẻ tuổi không khỏi rơi nước mắt, anh ta chưa từng thấy mẹ thảm hại thế này, hơi đau lòng.

"Cuối cùng chuyện gì xảy ra, chắc chắn tôi sẽ gặp đám người kia trả thù"

Người đàn ông liên tục hút thuốc ngồi bên cạnh bà lão, trong mắt hiện lên tia xoắn xuýt. Rõ ràng đây là bạn già của bà lão.

"Cha, cho biết cuối cùng mẹ xảy ra chuyện gì không? Sao đột nhiên lại thành thế này?"

Người trẻ tuổi quay đầu nhìn cha mình, mong ông ta có thể giải quyết vấn đề này.

Nghe đến đây, người đàn ông hút thuốc nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, sau cùng vẫn thở dài một hơi.

"Mẹ con đã nguyền rủa một người, chuyện này đã duy trì lâu lắm rồi, cha chỉ biết người phụ nữ bị nguyền rủa đã chết, người còn lại hình như vẫn còn vui vẻ.

"Đoán chừng bọn họ đã giải rồi, bây giờ nguyền rủa này trên người cũng hồi phục như thường nên cơ thể mẹ con sẽ bị phản phệ"

Bà lão là một người có thực lực rất mạnh, nhưng cha họ thì khác.

Người đàn ông hút thuốc chỉ là người bình thường, mấy năm qua, ông ta vẫn luôn cẩn thận bảo vệ nữ thần của mình, tuy nói hai người đã là vợ chồng, nhưng bao nhiêu năm qua chỉ sinh được một đứa con mà thôi.

Gặp tình huống như thế này, vẻ mặt ông ta cũng rất khó coi.

“Cuối cùng mấy người này là ai, con đoán nhất định bọn họ sẽ đến tìm mẹ để làm phiền, đã như vậy thì con phải trừng trị cậu ta mới được.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK