Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2833: Lên đường

Xinh đẹp hiền lành, điều này ngược lại bị chiếm mất rồi. Chỉ còn cái điểm ôn hòa này kỳ thật thì có tính thực tế nhất.

Nghĩ tới việc tới đây, Tông chủ cũng không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.

Nếu muốn đối phương có thể xem trong đệ tử của mình, thì như thế là tốt lắm rồi. Căn bản là ông ta cũng không quan tâm đến. thân phận của vị thánh nữ này, nhất định muốn Tư Mã Nam Chiêu gả cho Trần Bình.

Trong các Tông môn lớn, thánh nữ là một sự tồn tại khá cao quý.

Sự tồn tại này thường sẽ được gã cho những đứa con tài giỏi của các Tông môn lớn. Như vậy vừa có thể tạo ra những di truyền tốt, mà còn duy trì tình hữu nghị của các Tông môn.

Cơ mà tông chủ cũng không phải là kẻ già mồm.

Ông ta không hề muốn phải hi sinh sự hạnh phúc của Tư Mã Nam Chiêu.

Cho nên mấy năm gần đây đều cho dù có người tới nhà cầu hồn, đều cũng bị ông trực tiếp từ chối. Suy cho cùng những người này từ nhỏ đến lớn, trong lòng có các loại phẩm chất nào cũng đều hiểu rõ.

Mấy kẻ được gọi là “Những kẻ có tài của ông trời” nhìn vẻ ngoài đều không tệ nhưng đằng sau thì đều đã mục nát cả rồi. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !

Cho nên tông chủ đều chẳng thích một điểm gì của đám người đó cả.

Cho nên mới nói, ông càng hi vọng Tư Mã Nam Chiều có thể tiếp xúc với Trần Bình. Nếu như người như Trần Bình mà không tệ thì con bé cũng có thể suy nghĩ thêm về chuyện kết hôn.

Thật ra Tư Mã Nam Chiều không biết, tông chủ của mình đã suy nghĩ rất xa như vậy rồi.

Hiện tại Tư Mã Nam Chiêu còn đang suy nghĩ làm sao có thể mua được nhiều giấy trong tay của Trần Bình nữa.

“Mình nên làm sao thì mới có thể lấy được mấy thứ ở trong tay anh ta nhỉ? Thấy anh ta ở trong gia đình giàu có như vậy, chắc cũng không cần tiền đâu nhỉ. Hay là mình lấy mấy thứ đồ quý giá đổi cho anh ta!”.

Tư Mã Nam Chiêu tại thời điểm này mà còn vẫn đang ngồi suy nghĩ một cách ngây thơ như thế.

Kỳ thật, Trần Bình là người không cần đến tiền, thêm nữa những thứ anh muốn đều không thể mua được bằng tiền. Tiếp tục ủng hộ team T*amlinh2*47.*com nha !

Cho nên lựa chọn tốt nhất vẫn là cách trao đổi hiện vật.

Tư Mã Nam Chiều hoàn toàn không nghĩ rằng trong những suy nghĩ của mình lại có thể phù hợp với Trần Bình như vậy.

Lúc này Trần Bình thật ra không có chú ý đến đối phương, anh trực tiếp quay về đến không gian của anh, đồng thời cũng đưa Cổ Lạc Lạc vừa Sư Chấn Thiên tới đây.

Từ lúc hai người họ đều muốn cùng anh tới xem thế giới đó, Trần Bình cũng không từ chối. Có hai người chạy tới chạy lui như vậy, anh cũng khá là vui đấy.

Nhìn thấy ánh sáng của Truyền tống trận, trong lòng Trần Bình tự nhiên mà kích động lên. Anh đã thực sự nóng lòng để đi tới vùng đất kì bí đó rồi.

Trong ánh mắt của Trần Bình đã xuất hiện sự hưng phấn.



Sư Chấn Thiên cùng Cổ Lạc Lạc cũng chạy ngay lập tức, bọn họ cũng đang rất kích động như vậy. “Tốt quá, tốt quá rồi. Cuối cùng cũng có thể tận mắt nhìn thấy vùng đất bí ẩn kia rồi!”

Sư Chấn Thiên ở bên cạnh cũng không ngừng vỗ tay, trong lòng bây giờ rất vui. Dù gì cũng không có ai địch nổi nữa rồi, trong cái đoạn thời gian dài này, hắn cũng muốn tìm vài sự kích thích.

“Trước đây ta có từng nghe rằng người ở vùng đất đó rất giỏi. Không biết đám người đó có thể đánh lại được Thiết Quyền của ta không nhỉ!” Cổ Lạc Lạc cũng đắc ý mà nói một câu.

Nhìn thấy hai người đắc ý như vậy, Trần Bình cũng không nhịn được mà cười. Truyền tống trận cũng đã bình an mà mở ra rồi.

Ban đầu anh còn nghĩ sẽ có sự đánh úp nào nữa chứ.

Trái lại Truyền tống trận hoạt động rất tốt, chẳng có chuyện gì kì quái xảy ra cả.

Nhưng mà lúc này thỏ xám cũng cảm nhận được rằng vùng không gian của mình có sự thay đổi rõ ràng.

Sau khi Truyền tống vừa mở ra, trên trời cũng hồi phục lại như bình thường. Tuy là cần phải tốn nhiều thời gian, nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy khó chịu.

“Đúng rồi lão đại, hay là chúng ta bắt cái con thỏ xám đó lại đi, ta tin rằng nó biết rất nhiều chuyện đấy!”

Sư Chấn Thiên cũng nhịn không được mà nói ra, hắn nghĩ tới việc con thỏ xám đó có âm mưu với hắn liền rất tức giận.

Nghe tới việc này, Trần Bình gật đầu, trực tiếp dùng tay bắt con thỏ xám đó tới đây.

“Đúng rồi, con thỏ này ta còn chưa đặt tên nữa” Trần Bình nhìn cái con thỏ xám quậy phá này rồi nhịn không được mà đặt cho đối phương cái tên rất hay.

Thỏ xám.

Tuy là cái tên này từng xuất hiện ở trên người hộ tống, nhưng Trần Bình cảm thấy cái tên này rất hợp với con thỏ xám này.

"Tôi cảm thấy người cũng có tài năng đó chứ. Tôi tùy ý nhặt một con thỏ thôi mà có thể có được Truyền tống trận mà ta mong muốn từ lâu”.

Trần Bình liền cười, trong lòng anh cũng khá là thích con thỏ xám này đấy.

Tuy rằng nói Thỏ xám là một quái vật lanh lợi, nhưng Trần Bình không hề ghét nó.

"Cái tên này thật sự là quá đáng rồi đó, anh dám đi so sánh tôi với cái tên cắt Thỏ xám kia!”

Trên mặt của con Thỏ xám kia lộ ra vẻ không thỏa mãn, có vẻ rất có ý kiến với mấy chuyện này.

Nhưng chuyện này đã thu hút được sự chú ý của Trần Bình, suy cho cùng anh cũng là kẻ biết chữ, đối với mấy câu này rất có nhạy cảm.

"Ý của cậu là cậu từng thấy qua Thỏ xám thật sự sao?”

Cái con thỏ này lại dám khẳng định đối phương chỉ là thằng oắt, như vậy chứng minh rằng địa vị của nó cũng khá là cao đấy.

Con thỏ nghe sau câu này, trong phút chốc bịt miệng lại, một câu cũng không dám hó hé. “Tôi không có nói như vậy, anh nghe nhầm rồi đó. Tôi làm sao có thể quên cái tên Thỏ xám gì đó được chứ”.

Nhìn thấy bộ dạng đối phương như vậy, Trần Bình lắc đầu.

“Trước đây ta có từng nghe rằng người ở vùng đất đó rất giỏi. Không biết đám người đó có thể đánh lại được Thiết Quyền của ta không nhỉ!” Cổ Lạc Lạc cũng đắc ý mà nói một câu.

Nhìn thấy hai người đắc ý như vậy, Trần Bình cũng không nhịn được mà cười. Truyền tống trận cũng đã bình an mà mở ra rồi.

Ban đầu anh còn nghĩ sẽ có sự đánh úp nào nữa chứ.

Trái lại Truyền tống trận hoạt động rất tốt, chẳng có chuyện gì kì quái xảy ra cả.

Nhưng mà lúc này thỏ xám cũng cảm nhận được rằng vùng không gian của mình có sự thay đổi rõ ràng.

Sau khi Truyền tống vừa mở ra, trên trời cũng hồi phục lại như bình thường. Tuy là cần phải tốn nhiều thời gian, nhưng cũng không khiến người khác cảm thấy khó chịu.

“Đúng rồi lão đại, hay là chúng ta bắt cái con thỏ xám đó lại đi, ta tin rằng nó biết rất nhiều chuyện đấy!”

Sư Chấn Thiên cũng nhịn không được mà nói ra, hắn nghĩ tới việc con thỏ xám đó có âm mưu với hắn liền rất tức giận.

Nghe tới việc này, Trần Bình gật đầu, trực tiếp dùng tay bắt con thỏ xám đó tới đây.

“Đúng rồi, con thỏ này ta còn chưa đặt tên nữa” Trần Bình nhìn cái con thỏ xám quậy phá này rồi nhịn không được mà đặt cho đối phương cái tên rất hay.

Thỏ xám.

Tuy là cái tên này từng xuất hiện ở trên người hộ tống, nhưng Trần Bình cảm thấy cái tên này rất hợp với con thỏ xám này.

"Tôi cảm thấy người cũng có tài năng đó chứ. Tôi tùy ý nhặt một con thỏ thôi mà có thể có được Truyền tống trận mà ta mong muốn từ lâu”.

Trần Bình liền cười, trong lòng anh cũng khá là thích con thỏ xám này đấy.

Tuy rằng nói Thỏ xám là một quái vật lanh lợi, nhưng Trần Bình không hề ghét nó.

"Cái tên này thật sự là quá đáng rồi đó, anh dám đi so sánh tôi với cái tên cắt Thỏ xám kia!”

Trên mặt của con Thỏ xám kia lộ ra vẻ không thỏa mãn, có vẻ rất có ý kiến với mấy chuyện này.

Nhưng chuyện này đã thu hút được sự chú ý của Trần Bình, suy cho cùng anh cũng là kẻ biết chữ, đối với mấy câu này rất có nhạy cảm.

"Ý của cậu là cậu từng thấy qua Thỏ xám thật sự sao?”

Cái con thỏ này lại dám khẳng định đối phương chỉ là thằng oắt, như vậy chứng minh rằng địa vị của nó cũng khá là cao đấy.

Con thỏ nghe sau câu này, trong phút chốc bịt miệng lại, một câu cũng không dám hó hé. “Tôi không có nói như vậy, anh nghe nhầm rồi đó. Tôi làm sao có thể quên cái tên Thỏ xám gì đó được chứ”.

Nhìn thấy bộ dạng đối phương như vậy, Trần Bình lắc đầu.

"Thôi thôi, cứ gọi cậu là thỏ là được rồi. Tôi không rảnh quản mấy chuyện đó của cậu đầu. Tiếp theo cậu cứ im lặng mà ở lại nơi này đi, nếu mà dám giở trò gì, coi chừng cái mạng cậu đấy”

Trần Bình nhịn không được mà nói ra một câu uy hiếp đối phương. Cái con thỏ này xem ra cũng có chút thành thật, nhưng mà nhìn thấy đôi mắt cứ di chuyển qua lại như vậy, chắc chắn là đang có tính toán gì đó rồi.

Nghe xong câu nói của Trần Bình, con thỏ nhịn không được mà lắc đầu lia lịa. Thật ra hắn chẳng có ý đồ gì cả.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK