Chương 1130: Huyết thư đồng ý.
Một đội mười hai chiến sĩ vũ trang hạng
nặng xuất hiện, thành công hấp dẫn ánh mắt
của toàn bộ những người trong gia tộc nhà họ
Trần.
Bởi vì, cho tới nay bọn họ còn chưa từng
được thấy chiến sĩ hay cả những bảo vệ như
thế này.
Cảm nhận từng luông sát khí toát ra trên
người họ là đủ để phán đoán, một tiểu đội
mười hai người này, còn ghê gớm hơn so với
nguyên đám bảo vệ cả trăm người của nhà họ
Trần.
Đây đều là những ky binh chiến đấu được
rèn luyện từ trong sinh tử mà ra không đó!
Có dáng dấp bất khả chiến bại!
Mười hai người Vương Kỳ, lúc này cất
bước đến gần từ đường.
Sáu người đi trước, mỗi người đều cầm
trên tay một hộp gỗ màu vàng đậm.
Bọn họ trực tiếp đi lướt qua mọi người, đi
tới trước mặt Trần Bình, đồng loạt đặt hộp gỗ
xuống.
Rồi sau đó, mười hai người này vung áo,
quỳ xuống trước mặt Trần Bình, cúi đầu hô
lớn: "Mười hai Vương Kỳ, tham kiến Vương."
Vương?
Vô tình chỉ một câu nói đơn giản, thế
nhưng lại khiển cho đám người nhộn nhạo
nhà họ Trần phải hút một ngụm khí lạnh.
Đây là nhóm chiến đấu do chính Trân Bình
đã đúc luyện?
Vương Kỳ?
Rất hùng hồn!
Sát khí quá lạnh!
Thời điểm Trần Vũ chứng kiến sự xuất
hiện của đội binh này, tâm trí đã loạn lạc kinh
hoàng không thôi.
Nhất là sáu cái hộp gỗ kia, có mùi máu
tươi rất nồng.
Ông ta dường như linh cảm được có gì đó
sắp tới.
Trần Thiên Tu ngồi ở vị trí cao đường, nhìn
mười hai người Vương Kỳ quỳ trước mặt Trần
Bình, ông hỏi nhỏ với người đứng bên cạnh:
"Cậu cảm thấy thực lực của bọn họ như thế
nào?”
Đôi mắt tinh tường của Hàn Phong đảo
qua một lượt, rồi sau đó mới thản nhiên đáp:
"Tương lai thành tích sẽ không kém so với đội
Ảnh Vệ, thậm chí còn có thể theo kịp Hộ Long
Ky.'
Trần Thiên Tu vừa lòng gật đầu, trong ánh
mắt đều là vẻ vui mừng: "Không uổng công
cậu gom nhiều người giúp nó."
Hàn Phong cười cười đáp: "Đêu là công
lao của cậu chủ, những người này có thể thê
sống chết ủng hộ thiếu cậu ấy, cũng là nhờ
vào bản lĩnh và sức hút của cậu chủ. Chúa
công, con rồng ẩn nấp của cậu chủ đã dần
dân xuất thế."
Trần Thiên Tu chỉ ừ một tiếng, rồi gật đầu
không nói gì nữa.
Ánh mắt quay trở lại nhìn Trần Bình, anh
nói: "Đứng lên hết đi."
Mười hai Vương Kỳ đồng đều đứng dậy,
sau đó đứng ở bên cạnh Trần Bình.
Trần Bình đảo mắt qua sáu chiếc hộp gỗ
đặt trên đất, sau đó nhìn sang Trần Vũ nói:
"Chú năm, đây là sáu món quà tôi dành tặng
ông, mong ông nhận cho."
Trần Vũ lúc này thoạt nhìn có vẻ hoảng
loạn, sắc mắt rất khó coi, ông ta nhìn vào sau
chiếc hộp gỗ đặt đó, dưới đáy hộp còn có cả
vết máu rỉ ra.