Chương 2760: Kế hoạch thất bại
Dù sao nhiều người đều bị dao động, bọn họ không ngờ sẽ trải qua những thứ này. Mà một đám người lựa chọn đúng đối lập với Trần Bình thì khác.
Đám người này không có vũ khí nên đương nhiên muốn đi, nhưng Trần Bình sẽ không dễ dàng bỏ mặc cho bọn họ rời đi như vậy.
Có thù không báo thì không phải quân tử, Trần Bình chưa từng là thánh nhân gì, anh cũng không phải một người không ghi thù.
Ban đầu biểu hiện của đám người này rất khá, cho nên Trần Bình mới cho bọn họ vũ khí, không ngờ lại là kiểu đứng núi này trông núi nọ, biểu hiện này làm Trần Bình sợ ngây người.
Trong đó người chiến đấu lợi hại nhất chính là Chúc Đại Huân. Bây giờ anh ta đang cầm vũ khí điên cuồng chém, một nhát chém xuống, những âm hồn này lập tức biến mất.
Phương pháp chiến đấu của Chúc Đại Huân nhìn qua mặc dù rất vụng về và cũ rích, nhưng không thể không nói, mấy động tác cơ sở này vẫn luyện không tệ.
Năm vòng âm hồn nhanh chóng hoàn tất, đám người có đầu đường kia cũng sớm phải trả giá đắt.
Còn nhóm người sống sót thì cực kỳ vui mừng, bọn họ cảm giác thực lực của mình đều tăng lên không ít.
"Những vũ khí này tặng cho các người, về sau nhớ kỹ, nhất định phải luyện mắt mà nhìn người"
Trần Bình cũng không keo kiệt những thứ này, anh cười híp mắt nói một câu, sau đó mở kết giới, mặc cho mọi người rời đi.
Những người nguyện ý chiến đấu, hơn nữa còn có thể chiến đấu đến cuối cùng, cũng coi như là những người kế tục không tệ.
Với cả những người được tặng vũ khí đều thông qua Trần Bình quan sát, xác định là người tu hành có nhân phẩm không tệ. Trong thế giới người lừa anh gạt này, Trần Bình cũng muốn giúp họ một tay.
Tất cả đều không ngờ rằng Trần Bình lại tặng vũ khí cho mình, có người kích động lập tức quỳ xuống dập đầu với Trần Bình mấy cái.
Bọn họ đều rõ ràng, Trần Bình tốt với mình bao nhiêu.
Đối phương không chỉ cứu mạng bọn họ, thậm chí còn tặng cho vũ khí lợi hại như vậy, quả thực là như có ơn tái tạo!
Nhiều người đều theo nhau dập đầu với Trần Bình, sau khi liên tục nói cảm ơn thì liền trực tiếp quay người rời đi.
Cũng có người muốn hỏi cách liên lạc với Trần Bình, bọn họ cũng là người có ơn tất báo. Đối với họ, Trần Bình chỉ để lại một câu. Có duyên tự khắc sẽ gặp lại. Nhóm người lục tục rời đi, Trần Bình cũng đặt trọng điểm lại vùng tế tự này.
Lúc này vùng tể tự cũng không lấy được bao nhiêu máu tươi, gam hồn cũng không đưa đến tác dụng vốn có của nó.
"Cậu phá hủy kế hoạch của tôi." Loan Xuyên Sa trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Bình. Lão ta không ngờ Trần Bình lại có được vũ khí khắc chế âm hồn.
Thậm chí Trần Bình có thể trắng trợn cấp vũ khí này bảo vệ tính mạng cho cả đám người.
Những người còn sống đi ra đủ chứng minh thực lực và vận khí không tệ, lão ta cũng có thể dạy đối phương khắc thần.
Nhưng không ai ngờ, cuối cùng lại rơi vào kết cục này. "Nói cho tôi biết ông muốn triệu hồi thứ gì?" Lúc này chỉ còn lại nhóm người Trần Bình.
Âm khí nơi này cũng không còn nặng như lúc đầu, mọi người đứng trong đó cũng không cảm thấy khó chịu nữa.
"Được nhiên là tôi muốn triệu hoán thần sinh mệnh, tôi muốn trở về tuổi thanh xuân, tôi không muốn tiếp tục già đi nữa"
Loan Xuyên Sa bây giờ cực kỳ trung thực, hỏi gì đáp nấy.
Nghe vậy, Trần Bình cũng chú ý tới gương mặt của đối phương, đúng là già hơn anh trai lão rất nhiều.
"Cậu..." Trần Bình còn chưa kịp hỏi, Loạn Xuyên Sa đã nhanh chóng nói ra vấn đề của mình. Bây giờ lão như chó nhà có tang, đã không còn bất cứ hi vọng gì. Ánh mắt Loan Xuyên Sa u ám nhìn Trần Bình một chút, thở dài.
"Khắc thần cũng không phải học vài chiêu là có thể nắm giữ, cái này cần tiêu hao chân nguyên, tiêu hao tuổi thọ của mình."
"Trong khoảng thời gian này tôi không tìm được phương pháp thích hợp để kéo dài tính mạng, cho nên già đi rất nhanh, tôi không kịp chờ muốn quay về thời trẻ rồi"
Điểm này đối với người bên cạnh Loan Xuyên Sa thì cũng không tính là bí mật gì. Bọn họ vì trợ giúp Loạn Xuyên Sa trẻ lại mà cũng làm rất nhiều chuyện xấu.
Những đồ đệ kia đương nhiên cũng hiểu, học bí pháp này chính là phải hi sinh chút gì đó.
Nhưng bọn họ đều không sợ.
Đã có biện pháp biến trẻ thì bọn họ còn lo lắng gì chứ? Cùng lắm đến lúc đó làm hại mấy người, chỉ cần có thể bảo trì thanh xuân, bọn họ tiêu hao nhiều chân nguyên nữa cũng không quan trọng. "Không ngờ ông lại thảm như vậy? Sao ông không học anh trai mình đi luyện đan."
"Mặc dù luyện đan cũng phải học nhiều thứ nhưng ít ra không tiêu hao chút chân nguyên nào, mà còn có thể diện hơn nhiều so với cái nghề ông học"
Sư Chấn Thiên không nhịn được lên tiếng, câu nói này không thể nghi ngờ như sát muốn vào tim.
Nghe đối phương so sánh mình và anh trai, cảm xúc của Loạn Xuyên Sa cũng trở nên có chút kích động.
"Cũng vì anh ta nên tôi mới đi con đường này!" "Từ nhỏ tới lớn, tất cả mọi người đều coi thường tôi, họ đều ép tôi!" "Ngay cả cha mẹ cũng coi thường tôi, ai cũng thiên vị anh trai"
Loan Xuyên Sa bây giờ cực kỳ trung thực, hỏi gì đáp nấy.
Nghe vậy, Trần Bình cũng chú ý tới gương mặt của đối phương, đúng là già hơn anh trai lão rất nhiều.
"Cậu..." Trần Bình còn chưa kịp hỏi, Loạn Xuyên Sa đã nhanh chóng nói ra vấn đề của mình. Bây giờ lão như chó nhà có tang, đã không còn bất cứ hi vọng gì. Ánh mắt Loan Xuyên Sa u ám nhìn Trần Bình một chút, thở dài.
"Khắc thần cũng không phải học vài chiêu là có thể nắm giữ, cái này cần tiêu hao chân nguyên, tiêu hao tuổi thọ của mình."
"Trong khoảng thời gian này tôi không tìm được phương pháp thích hợp để kéo dài tính mạng, cho nên già đi rất nhanh, tôi không kịp chờ muốn quay về thời trẻ rồi"
Điểm này đối với người bên cạnh Loan Xuyên Sa thì cũng không tính là bí mật gì. Bọn họ vì trợ giúp Loạn Xuyên Sa trẻ lại mà cũng làm rất nhiều chuyện xấu.
Những đồ đệ kia đương nhiên cũng hiểu, học bí pháp này chính là phải hi sinh chút gì đó.
Nhưng bọn họ đều không sợ.
Đã có biện pháp biến trẻ thì bọn họ còn lo lắng gì chứ? Cùng lắm đến lúc đó làm hại mấy người, chỉ cần có thể bảo trì thanh xuân, bọn họ tiêu hao nhiều chân nguyên nữa cũng không quan trọng. "Không ngờ ông lại thảm như vậy? Sao ông không học anh trai mình đi luyện đan."
"Mặc dù luyện đan cũng phải học nhiều thứ nhưng ít ra không tiêu hao chút chân nguyên nào, mà còn có thể diện hơn nhiều so với cái nghề ông học"
Sư Chấn Thiên không nhịn được lên tiếng, câu nói này không thể nghi ngờ như sát muốn vào tim.
Nghe đối phương so sánh mình và anh trai, cảm xúc của Loạn Xuyên Sa cũng trở nên có chút kích động.
"Cũng vì anh ta nên tôi mới đi con đường này!" "Từ nhỏ tới lớn, tất cả mọi người đều coi thường tôi, họ đều ép tôi!" "Ngay cả cha mẹ cũng coi thường tôi, ai cũng thiên vị anh trai"
"Thậm chí khi họ chết rồi, có đồ gì đều để lại cho anh trai tôi! Còn tôi thì không xứng có một thứ gì cả".
Loan Xuyên Sa điên cuồng chửi mắng, chỉ hận không thể mắng cha mẹ mình một trận tơi bời.
Từ nhỏ lão đã sống trong bóng ma của anh trai, cho nên tâm thần mới vặn vẹo như vậy.
Lúc trước lão Loan cũng muốn dạy Loan Xuyên Sa luyện chế đan dược, nhưng Loan Xuyên Sa không nguyện ý học.
Thậm chí lão còn cảm thấy đây là anh trai cố ý nhục nhã mình. Dần dà, mỗi người mỗi ngả, tình cảm mấy chục năm trở nên lạnh nhạt như vậy! Hai người từ từ đi trên con đường hoàn toàn đối lập. Nghe đối phương nói những lời này, Trần Bình chỉ thở dài. Đều là chuyện trong nhà, anh càng không biết nên đánh giá thế nào. Anh chỉ biết là phạm sai lầm thì phải nhận trừng phạt.
Mặc kệ hai người họ rốt cuộc chọn con đường gì, người nào hại người thì người đó phải trả giá.
Trần Bình bất đắc dĩ lắc đầu, xách Loan Xuyên Sa lên nhét vào trong không gian.
Bên ngoài có rất nhiều người của Loạn Xuyên Sa, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, anh quyết định lén mang đối phương đi.
Lúc chuẩn bị nhét Loạn Xuyên Sa vào trong không gian, Trần Bình cũng đáng ngất lão trước.
Bí mật của anh không thể cho người vô vị này biết. Nhóm người Trần Bình cũng nhanh chóng đi ra, Trần Bình thuận tay phá hỏng vùng âm hồn.
Sở dĩ nơi này được âm hồn nuôi dưỡng cho nên mới tồn tại kết giới thế kia. Nếu như không phá hỏng, qua một thời gian nữa sẽ lại bồi dưỡng không ít âm hồn. Vùng âm hồn không còn tồn tại, nơi này cũng không thể tiếp tục tế tự nữa.