Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu không biết đâu, cái tên này đã hoàn toàn rơi vào ma đạo rồi, nếu như cậu không đồng ý cứu tôi, vậy thì tôi thật sự Xong đời rồi”

“Chỉ khi cậu cứu tôi thì tôi mới có thể sống sót bình an vô sự, nếu không sau đó tôi chỉ có một con đường chết mà thôi.”

Sau khi Đại trưởng lão nhìn thấy Trần Bình, ông ta không nhịn được cười lạnh một tiếng, ông ta không ngờ vậy mà đối phương lại có thân phận và bối cảnh như vậy.

“Thật không ngờ vậy mà ông lại thành công đem tên nhóc này thành người một nhà”.

“Tôi còn tưởng rằng hóa ra ông cũng chỉ có như thế, hiện tại xem ra thực sự là do tôi đã nghĩ quá nhiều rồi.”

. Hiện tại Đại trưởng lão đã rơi vào ma đạo, ông ta có thể cảm nhận được thực lực của bản thân nhất định không thể khinh thường, cho nên trong lòng ông ta hiểu rất rõ ràng, muốn đổi phó Trần Bình chỉ là chuyện trong phút chốc.

Vào lúc Đại trưởng lão cho rằng mình nhất định có thể đánh bại được Trần Bình, Trần Bình bỗng nhiên ra tay.

Anh trực tiếp công về phía trước với tốc độ không ai có thể ngờ tới, dùng một tay siết chặt Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão thậm chí còn không phản ứng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì thì ông ta đã bị người ta giẫm dưới chân.

Trần Bình dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống ông ta, rõ ràng tên này còn tưởng có thể ngang tài ngang sức với anh, nhưng thật ra chỉ là đang nằm mơ mà thôi.

“Ông đứng ở đây suy nghĩ lung tung cái gì vậy? Ông thực sự cho rằng với thực lực của ông có thể đối phó được tôi sao?”

Trần Bình mỉm cười nhìn đối phương như vậy, một tia giễu cợt thoáng hiện lên trong ánh mắt của anh, hiển nhiên là cực kỳ khinh thường cái tên này.

Nghe thấy những lời này, Đại trưởng lão không nhịn được nhíu mày giãy dụa một lúc, thế nhưng ông ta không ngờ ông ta càng giãy dụa thì lại càng cảm thấy toàn thân khó chịu.

Dường như sau mỗi lần giãy dụa xong, đều có một luồng sức mạnh cực lớn liên tục trấn áp ông ta.

Mà luồng sức mạnh này trực tiếp đánh vào xương tủy của ông ta, khiến ông ta hoàn toàn không có cách nào ngẩng đầu lên được.

Cảm nhận được thực lực mạnh mẽ của đối phương, lúc này Đại trưởng lão không dám phản kháng nữa.

Ông ta chỉ im lặng nhìn Trần Bình, chờ đối phương tiếp tục nói.

“Ông đang định làm cái gì vậy hả? Chẳng lẽ lại định tiếp tục làm tay sai cho tên Vân Phi Long kia sao? Ma đạo không phải nơi ông muốn vào là có thể vào, ông có biết cái giá phải trả sau khi đi vào đó không?”

Chiến Thiên Cơ cũng có chút tức giận lên tiếng hỏi đối phương, ông ta không ngờ vậy mà Đại trưởng lão lại nguyện ý làm tay sai của người khác.

“Ông cảm thấy ông làm như vậy xứng đáng với người của tông môn các ông sao?”

Nói đến đây, Chiến Thiên Cơ cảm thấy có chút tức giận, loại người mà ông ta hận nhất chính là kẻ phản bội như thế này.

Nghe thấy những lời này, biểu cảm trên khuôn mặt của Đại trưởng lão trở nên vô cùng rực rỡ.

“Cậu cho rằng tôi có lựa chọn cho tất cả những chuyện này sao? Tôi cũng là một người mơ hồ bị người khác biến thành người của ma đạo, tôi vẫn luôn theo đuổi cảnh giới tu luyện, hơn nữa luôn khao khát trở thành người bảo vệ thiên đạo”.

“Hơn nữa chính là vì cái tên bị giam giữ ở đó khiến cho tôi trở thành dáng vẻ như thế này, bây giờ tôi có lựa chọn nào sao? Để có thể tiếp tục sống, tôi không thể không làm loại chuyện như thế này

Một tia tức giận xẹt qua đáy mắt của Đại trưởng lão, ông ta không ngờ vậy mà đổi phương lại dùng chuyện này để trách cứ mình.

Điều càng quan trọng hơn chính là chuyện này không có liên quan gì đến ông ta, ông ta cũng không có tự nguyện trở thành người của ma đạo.

“Loại người như ông thật sự vô cùng thú vị. Đến bây giờ ông vẫn không hề nóng lòng muốn sửa sai, mà lại là đứng ở đây ngụy biện”

Trong lòng Trần Bình vô cùng khó chịu với ông ta, thật ra anh có biện pháp có thể giải trừ trói buộc của ma đạo trên người đối phương, cũng có thể giúp ông ta thanh tẩy nguyên khí, trở thành một người tu luyện bình thường.

Thế nhưng chuyện đã đến nước này rồi mà người này vẫn còn nguy biện đủ kiểu như vậy.

“Được rồi, loại người như ông căn bản chưa từng làm được chuyện gì tốt, cho dù có rơi vào ma đạo thì đó cũng là kết cục mà ông đáng phải nhận. Mặc dù bình thường ông không phải là người của ma đạo, nhưng những chuyện như giết hại sư huynh, sư đệ đồng môn, ông cũng đã làm rất nhiều”

Tứ trưởng lão ở bên cạnh tức giận lên tiếng, trên cơ bản thì ông ta và đối phương là huynh đệ cùng kỳ, cho nên ông ta biết rõ rốt cuộc thì người này là người như thế nào.

“Trước đây, ông giết hại biết bao nhiêu sư huynh, sư đệ, hại bọn họ không có nhà để về, thậm chí lưu lạc đến mức bị trục xuất”

“Chẳng lẽ ông thật sự cho rằng những hành động này của ông là đúng sao?”

Những lời nói này đã bị Tứ trưởng lão kìm nén trong lòng từ rất lâu rồi.

Trước đây những sư huynh, sư đệ tốt của bọn họ chính là bị đại trưởng lão hãm hại cho nên mới rơi vào kết cục như thế này.

Đại trưởng lão dần dần trở nên im lặng, ông ta không biết mình nên nói cái gì, dù sao thì những chuyện này quả thực có chút khó nói.

Trước đây có một vài sư huynh, sư đệ đồng môn có thực lực rất lợi hại, rõ ràng sẽ cướp lấy vị trí của ông ta, cho nên ông ta đã trực tiếp chọn cách hãm hại đối phương, thậm chí còn dùng nhiều thủ đoạn ghê tởm để ép buộc đối phương phải rời khỏi tông môn.

Nếu như ông ta không làm như vậy thì bây giờ ông ta đã không thể nào trở thành Đại trưởng lão, cũng không thể có được địa vị quyền thể trong tông môn như hiện tại.

Không có nhiều người biết chuyện này, cho nên ông ta mới có thể đường hoàng trở thành Đại trưởng lão.

Giờ phút này, trong lòng của ông ta cũng đang thử thách, dù sao bất luận như thế nào thì Trần Bình cũng sẽ không giữ lại người này.

“Nếu đã là người của ma đạo, vậy thì cứ giao cho cậu giải quyết, tôi cũng không muốn nhìn thấy tên này nữa”

Trong lòng của Trần Bình rất rõ ràng, những người bị ông ta bắt đi có lẽ đã trở thành thức ăn của Vân Phi Long, mà bây giờ Đại trưởng lão đã trở thành tay sai của anh ta, chắc chắn sẽ lại muốn giúp anh ta bắt đi một nhóm người nữa.

“Một nửa đệ tử của tông môn này đã bị tiêu diệt, bây giờ phải bảo vệ một nửa còn lại, sau đó phải làm như thế nào thì phải dựa vào ống đấy

Trần Bình vừa nói vừa quay đầu lại liếc nhìn Tứ trưởng lão.

Đây là chuyện giữa tông môn của bọn họ, Trần Bình cũng không muốn quan tâm nhiều như vậy.

Tứ trưởng lão nghe thấy vậy khẽ gật đầu, ông ta biết Trần Bình làm được đến bước này đã là quan tâm giúp đỡ hết lòng, cho dù đối phương không ra tay giải quyết Đại trưởng lão, ông ta cũng không có cách nào.

Chiến Thiên Cơ không nói một lời, trực tiếp lấy mạng của Đại trưởng lão, mặc dù tên này đã rơi vào ma đạo nhưng cũng chưa chính thức bắt đầu tu luyện, chưa kịp hấp thu máu tươi của người khác, cho nên thực lực vẫn chỉ có như vậy.

Thực lực này của ông ta căn bản không thể tạo được sóng gió gì, Chiến Thiên Cơ có thể giải quyết ông ta một cách dễ dàng.

Mà Tứ trưởng lão có chút sùng bái nhìn Chiến Thiên Cơ, ông ta không ngờ đổi phương lại sở hữu thực lực mạnh mẽ như vậy, có thể giải quyết loại tồn tại như Đại trưởng lão một cách dễ dàng.

“Các người thật sự quá lợi hại, sau này tôi muốn đi theo các người có được không?”

Trên khuôn mặt của Tứ trưởng lão lộ ra vẻ mong đợi, ông ta hi vọng bản thân có thể đi theo Trần Bình lâu dài, như vậy tương lai của ông ta cũng có thể phát triển vượt bậc, nói không chừng ông ta còn có thể mượn ngọn gió đông này, phất lên như diều gặp gió không chừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK