"Người phàm sinh sống ở địa phương này đều là những người cực kỳ đáng thương lại rất đáng buồn. Bọn họ muốn chạy ra ngoài nhưng lại không có cơ hội, hơn nữa cả đời này cũng không thể có được bản lĩnh tu hành, bởi vì người quản lý bọn họ là người của ma đạo"
Nói tới đây, trên mặt Chiến Thiên Cơ lộ ra vẻ khó coi, thậm chí ông ta không dám tưởng tượng anh em của mình yên lặng trải qua những ngày tháng khổ cực thế nào.
"Chẳng lẽ mấy người bảo vệ thiên đạo như các người, sau khi thực lực bị thoái hóa cũng sẽ lưu lạc thành người bình thường sao?" Trần Bình không nhịn được tò mò lên tiếng hỏi.
Anh thật sự nghĩ không ra rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Anh cũng không phải là hiểu rất rõ về chuyện của mấy người bảo vệ thiên đạo này, chỉ biết đám người này tuyệt đối không phải là hạng người bình thường.
Chiến Thiên Cơ lắc đầu, ông ta cũng không biết vì sao đối phương lại lưu lạc đến tận nơi đó.
"Tôi bị giam giữ ở chỗ này nghìn năm rồi, tôi cũng không bị lưu lạc thành người phàm, cho nên tôi thật sự không hiểu vì sao cậu ta lại lưu lạc đến tận đó"
"Có lẽ tất cả những thứ này đều có số hết, mà thoạt nhìn anh ta thật sự hơi đáng thương" Anh bất đắc dĩ mà cảm khái một câu, nhưng anh cũng không có nhiều lời.
Trần Bình nhìn thấy chuyện ở nơi này đã hoàn thành được đại khái, anh cũng đã đi dạo kha khá rồi, nên anh muốn rời đi.
"Một khi đã như vậy, vậy thì tiếp theo chúng ta đến cái nơi gọi là đảo Thiên Không này xem một chút đi. Tôi cũng muốn biết đám người gọi là người của Ma tộc này sẽ quản lý đám người phàm kia như thế nào".
Trần Bình sinh ra lòng hiếu kỳ nồng đậm với đảo Thiên Không, anh đã không thể chờ đợi được mà muốn nhìn thử một chút.
Thỏ ở bên cạnh không nói một lời, cậu ta cũng không tỏ thái độ gì. Cậu ta biết cậu ta có nói bất kỳ cái gì thì cũng không có tác dụng.
Mà Chiến Thiên Cơ ở bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt hưng phấn, không nghĩ tới Trần Bình thế mà lại nguyện ý đi cùng ông ta đến đảo Thiên Không.
Bây giờ ông ta đã là thuộc hạ của Trần Bình rồi, cho nên tiếp theo đây cho dù Trần Bình đi về phương nào, ông ta cũng đều chỉ có thể đi theo mà thôi.
Lúc này Trần Bình thể mà lại chủ động đưa ra lời nói muốn đi đến đảo Thiên Không, rất rõ ràng là anh đang định trợ giúp ông ta hoàn thành tâm nguyện này.
Giờ này khắc này, Chiến Thiên Cơ càng thêm sùng bái Trần Bình hơn, thậm chí ông ta có một loại suy nghĩ nhất định phải đi theo Trần Bình.
"Sau khi đến đảo Thiên Không, tiếp theo rốt cuộc phải ngụy trang thân phận của mình như thế nào, thì phải xem ông rồi. Dù sao thì tôi cũng chả hiểu rõ một chút nào về nơi này cả."
Trần Bình mỉm cười, trên mặt anh mang theo vẻ ôn hòa, thoạt nhìn, dường như cũng không định nói thêm cái gì nữa.
Rất nhanh hai người bọn họ ngay lập tức rời khỏi nơi này. Tuy địa phương này nhìn qua cực kỳ thánh khiết, nhưng đối với Trần Bình mà nói thì dường như cũng không có gì đáng để chú ý tới cả.
Dù sao thì nơi này cũng đã bị hủy diệt hoàn toàn rồi, cho dù có người đi vào nơi này thì cũng không biết làm thế nào.
Lúc này, đại trưởng lão đã đi đến núi Vân Nhai dưới sự bầu bạn của phần đông thành viên trong tông môn. Trong lòng của tất cả bọn họ đều rất rõ ràng, tiếp theo đối phương có thể tiến vào chân núi của núi Vân Nhai hay không, hoàn toàn chính là xem sự may mắn.
Bây giờ đại trưởng lão đã hoàn toàn tràn đầy lòng tự tin, căn bản ông ta cũng không ý thức được mình sẽ bị thất bại hay không.
"Với thực lực của tôi mà muốn nhảy xuống thì tất nhiên là cực kỳ đơn giản. Nhưng dưới chân núi này có lẽ ít nhiều gì cũng có một chút nguy hiểm, suy nghĩ của tôi là dẫn mọi người nhảy xuống cùng với tôi luôn"
Đại trưởng lão đứng ở nơi đây, sắc mặt ông ta nghiêm túc nhìn mọi người ở xung quanh.
Trong lòng ông ta rất rõ ràng, giờ phút này không phải tất cả mọi người đều sẽ tiến vào chân núi Vân Nhai cùng với ông ta. Nhưng ông ta có thể lợi dụng một vài phương pháp cưỡng ép dẫn người vào trong.
Sau khi nghe thấy những lời này, sắc mặt của mọi người đều có chút khó coi, thật không ngờ đối phương thế mà lại ác như vậy.
Mọi người đều biết, sau khi nhảy xuống thì trên cơ bản chỉ có một con đường chết mà thôi, người này thế mà lại còn vọng tưởng sẽ dẫn tất cả mọi người đi xuống.
"Đại trưởng lão, thực lực của tôi thật sự là quá thấp, cho nên chắc chắn không có cách nào tiến vào trong đó được, có thể sau khi tôi nhảy xuống sẽ trực tiếp chết luôn"
"Tôi cũng vậy. Đại trưởng lão, với thực lực này của tôi hoàn toàn không có cách nào có thể ngăn cản được uy lực của những vách núi này. Nghe nói dưới chân núi còn có thứ gì đó cực kỳ khủng bố nữa"
Tất cả mọi người đều có ý từ chối, bọn họ cảm thấy chuyện này thật sự rất kinh khủng. Mỗi người đều muốn bình an vô sự mà sống sót, không ai nguyện ý đi theo kẻ điên này chịu chết cả.
Sau khi nghe thấy những lời này, vẻ mặt của đại trưởng lão trở nên cực kỳ khó coi. Ông ta không nghĩ tới vậy mà đám người này dám khích lệ ý kiến của ông ta, đây đúng là ngạo mạn đến cực điểm.
"Tôi chọn trúng ai, người đó sẽ đi cùng với tôi"
Trong lời nói của ông ta có ý không cho phép từ chối.
Rất nhanh ông ta đã trực tiếp chọn ra mấy người, sắc mặt của mấy trưởng lão khác cũng không dễ nhìn gì, quả thật tên này đúng là có chút ngạo mạn.
"Nếu các người đã được chọn trúng rồi, vậy thì tiếp tục đi xuống đi."
Bản thân Tiểu Trần cũng không nhịn được mà nhíu mày.
Tuy bây giờ bọn họ có ý kiến rất lớn với đối phương, nhưng có nói thế nào đi nữa thì đây cũng là một cơ hội.
Đại trưởng lão trực tiếp tung người nhảy xuống trong ánh mắt mong chờ của mọi người, nhảy xuống bên dưới từ trên vách núi.
Nhìn thấy một màn này, những người khác đều không nhịn được mà hoảng sợ che kín mắt mình lại.
Tuy trong lòng bọn họ vẫn cảm thấy vô cùng chấn động như trước, nhưng tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn lại về phía vị trí dưới đáy của vách núi.
Sau khi bọn họ nhìn thấy đại trưởng lão biến mất không thấy bóng dáng đầu nữa, bọn họ không nhịn được mà thở dài một hơi.
"Không biết lần này đại trưởng lão có thể bình an vô sự đến nơi hay không nữa."
Đại trưởng lão này đã được xem là Phụ Ma hoàn toàn rồi, thậm chí còn có một loại cảm giác không thể hiểu được.
Lần này bọn họ đã đem đèn trường minh của đại trưởng lão tới, nếu đối phương mà chết mất xác, như vậy thì bọn họ cũng có thể sử dụng nó để cảm nhận được.
Bọn họ cứ lẳng lặng như vậy mà cảm thụ tất cả những thứ này, bọn họ phát hiện dường như đèn trường minh của đối phương cũng không có thay đổi gì cả.
Rất nhanh bọn họ đã nhìn thấy đèn trường minh của đại trưởng lão bắt đầu lắc lư lên từng trận lại từng trận.
Lúc này, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng, bọn họ đều không nghĩ đến sẽ xuất hiện tình trạng như vậy.
Rất rõ ràng bây giờ đối phương đã gặp phải tình huống cực kỳ nguy hiểm, tiếp theo chắc chắn sẽ dễ dàng xảy ra vấn đề.
Mà đèn trường minh của mấy đệ tử khác thì trực tiếp bị hủy diệt.
Rất rõ ràng bọn họ đã thành công đi tới chân núi rồi, mà ngoại trừ đại trưởng lão ra, mấy người khác không có may mắn còn sống nữa.
"Đúng là đáng chết, tôi biết ngay tên này tuyệt đối là đang làm liều mà. Ông ta như vậy không chỉ hại chết mấy. đệ tử này, thậm chí còn để lại thanh danh không tốt nữa" Nhị trưởng lão cũng không nhịn được mà nhíu mày rồi
nói.
Ông ta không ngờ chuyện lại biến thành dạng này, hơn nữa bây giờ dường như chuyện này đã có chút không thể khống chế được nữa rồi.
Trong lòng của mấy đệ tử khác không bị chọn đều không ngừng than thở ,bọn họ cũng không dự đoán được đám người này vừa mới tới vách núi đã chết rồi.
Mà giờ phút này tình huống của đại trưởng lão ở chân núi cũng không tốt lắm.