Chương 2320: Chém giết
Tuy bọn họ đều rất ghét Vương Hải Đào,
nhưng mọi người cũng biết Vương Hải Đào không
phải là người dễ chọc như vậy. Hơn nữa, rất nhiêu
người có ý đồ đều đã để ý thấy rằng, Vương Hải
Đào và vị chủ nhiệm giáo dục đó lớn lên có chút
giống nhau, có lẽ giữa bọn họ có mối quan hệ
thân thích nào đây. Cho nên mới nói, sau khi nhận
ra thân phận của Vương Hải Đào, bọn họ lại càng
không muốn đi rước lấy xui xẻo này hơn.
Vương Hải Đào trực tiếp đề nghị khiêu chiến
với Trần Bình, anh ta không thể đợi thêm một
khắc nào được nữa. Bây giờ anh ta chỉ muốn Trần
Bình chết mà thôi!
Trần Bình hiển nhiên cũng không từ chối yêu
câu của anh ta, chỉ là giết chết một Vương Hải
Đào mà thôi, đối với anh mà nói cũng không tính
là chuyện ghê gớm gì.
Mắt thấy hai người đã hoàn thành thư xin
chiến đấu, giây tiếp theo, mọi người đã tự động
nhường một mảnh sân cho bọn họ.
Hai người Gia Cát Thanh Phong và Trần Môn
Anh đang ở trong đám người xem náo nhiệt, đông
thời cũng không quên để ý đến bóng người của
Hậu Thận Hành. Bọn họ đã từng nhìn qua bức
ảnh của ông ta, nên biết lão già này có bộ dáng
thế nào. Tuy nói lão già này đã lớn tuổi rồi, nhưng
bộ dáng hừng hực tỉnh thần đó, vẫn khiến bọn họ
không cách nào quên được.
Trận đấu giữa Trần Bình và Vương Hải Đào
hết sức căng thẳng, anh nhìn chằm chằm vào
Vương Hải Đào với nét mặt ôn hòa, không hề có
một chút tâm trạng khẩn trương nào.
Mà Vương Hải Đào cũng nhìn Trần Bình một
cách vô cùng đắc ý, trong ánh mắt mang theo
chút khinh thường. Anh ta đã học được hai môn
võ kỹ dựa vào cậu mình. Tuy tác dụng của nó
mang nhiều tính thưởng thức hơn một chút,
nhưng chiêu thức lòe loẹt này vẫn dễ dàng khiến
người ta hoa mắt.
Vừa rồi đối phương còn dùng nắm đấm đánh
mình, chứng tỏ anh ta chắc chắn không biết võ kỹ
gì lợi hại. Lại thêm một đấm đó của Trần Bình
chính là chiêu thức sử dụng nguyên khí, đoán
chừng người này đã không còn bao nhiêu nguyên
khí để có thể chống lại mình nữa.
Vừa nghĩ đến việc Trần Bình sẽ bị mình trừng
trị một trận dữ dội, là Vương Hải Đào lại không
nhịn được mà nở nụ cười điên cuồng.
Ngay khi anh ta đang cười to, thì Trần Bình
lặng lẽ cử động tay phải.
Trong mắt của mọi người, anh chỉ hơi khom
xuống, đúng lúc nhớ ra Trần Bình đang làm thủ
quyết với tốc độ nhanh nhất.
Vương Hải Đào đang đắc ý, đột nhiên cảm
thấy cả người lạnh lẽo, anh ta quay đầu lại, nhìn
thoáng qua Trần Bình một cách khó chịu, cứ cảm
thấy có một luông khí tức tử vong đang tới gần
mình.
“Trời ơi, chân của anh ta đâu rồi?”
“Đây là tình huống gì vậy... đừng nói với tôi tất
cả những chuyện này đều là do người trẻ tuổi đó
làm ra đấy nhé?”
“Lẽ nào đây chính là cao thủ so chiêu trong
truyền thuyết sao?”
Ngay khi Vương Hải Đào vẫn chưa phản ứng
lại được, thì những người quan sát xung quanh đã
bắt đầu cảm thán.