Chương 2352: Cầu xin tha thứ
Trên bờ, có rất nhiều người tu hành bình
thường sau khi mắc lừa cũng đã nghiên cứu ra
được rốt cuộc phải làm thế nào mới tiến vào
trong hồ nước.
Mỗi người bọn họ buộc một sợi dây thừng
thật to ở trên người mình, nhanh chóng lặn
xuống nước.
Một khi xảy ra chuyện gì, bọn họ còn có thể
thông qua cách kéo dây thừng để nhắc nhờ
đồng đội ra tay giúp đỡ.
Quả nhiên sau khi có dây thừng, hành động
của bọn họ đều trở nên thuận lợi hơn rất nhiều,
sẽ không còn xuất hiện cảnh tượng chìm xuống
đáng sợ không thể giải thích được nữa.
Nếu như không có dây thừng dẫn dắt, bọn
họ sẽ chỉ liên tục chìm xuống, căn bản không
cách nào để ngoi lên.
Đương nhiên Trần Bình đã cảm nhận được
đám người kia, anh chuyên tâm bảo vệ Trần Môn
Anh, không cho bất kì kẻ nào tới gần.
Khi những người kia tiến vào trong hồ liền có
thể cảm giác được nơi này có truyền thừa, chắc
chắn sẽ không kịp chờ đợi mà chạy về phía này.
Việc Trần Bình cần phải làm vô cùng đơn
giản. Đó chính đuổi hết những tên ồn ào này đi.
Quả nhiên giống như Trần Bình nghĩ, bọn họ
điên cuồng chạy đến nơi đây, toàn bộ đám người
này đều bị nguyên khí của Trần Bình đầy ra.
“Đừng có mà tham lam, thứ không thuộc về
mấy người thì không nên trộm”
Giọng nói của Trần Bình vang lên ở đáy hồ,
cực kỳ lạnh lùng.
Không ít người đều nổi giận đùng đùng nhìn
chằm chằm Trần Bình. Không ngờ rằng thế mà
tên này còn muốn ăn một mình.
“Mấy người chúng ta đều vào đây cả rồi, nếu
đã có truyền thừa, đương nhiên sẽ là của mọi
người chúng ta, anh không được ăn mảnh một
mình chứt”
“Không phải chỉ là vào sớm một bước thôi
sao? Còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, tôi
thấy anh đúng là không biết sống chết!”
“Mọi người, tôi đề nghị mấy người chúng ta
cùng tiến lên, bao vây tên này lại, chỉ cần giải
quyết anh ta trước, mấy người chúng ta còn có
thể thương lượng về chuyện truyền thừa!”
Trong đó có một người đàn ông cực kỳ bình
tĩnh mỡ miệng nói, hiển nhiên anh ta có cảnh giới
cao nhất, cũng có được quyền lên tiếng nhất
định trong đám người.
Nghe thấy lời anh ta nói, tất cả mọi người
đều lộ ra vẻ lạnh nhạt. Bọn họ biết rất rõ ràng,
nếu như không giải quyết Trần Bình, mọi người
căn bản không có biện pháp nào lấy được truyền
thừa. ¬
Nếu đã như vậy, còn không bằng đoàn kết
lại cùng đi giải quyết tên này.
Những người này rất nhanh đã đạt thống
nhất với nhau, bọn họ nổi giận đùng đùng đi đến
chỗ Trần Bình, đáy mắt còn có ánh sáng độc ác
vì kế hoạch được như ý.
Một khi có thể giải quyết tên này, mọi người
cũng đã được coi là hoàn thành nhiệm vụ mà gia
tộc và tông môn giao cho mình.
Chỉ cần có thể lấy được truyền thừa, bọn họ
trở lại trong tông môn, nhất định có thề được gia
tộc ưu đãi.
Tin chắc không lâu sau, bọn họ sẽ có thể trở