Chương 520: Tuyệt vọng ! Trần Bình, anh ở đâu ?
Giang Uyển và Tổng Mẫn, bị trói trong lán, xung
quanh đều tối tăm, bầu không khí cũng ẩm ướt, còn có cả
mùi hôi tanh.
Lúc này, Giang Uyển đã hoàn toàn hiểu ra, 3 người
của hiệp hội kiểm nghiệm thuốc đó, chính là giả mạo.
Bọn họ đã bị người ta bắt cóc!
Tống Mẫn đã khóc vài lần, bây giờ, rất lo lắng ngồi
trên ghế, đôi tay bị trói ngược, nhìn Giang Uyển, nức nở
nói: “Chị Uyển, chúng ta làm thế nào đây, bọn họ sẽ
không giết con tin đấy chứ? Em còn trẻ, em nhớ bố mẹ
em rồi, hức hức......"
Tổng Mẫn chưa từng gặp phải những chuyện này, cô
vẫn luôn sống cuộc sống như 1 nàng công chúa.
Cho dù bổ không phải người tầm thường, thế nhưng,
cũng không thể tìm thấy mình nhanh như vậy!
Trong lòng Giang Uyển cũng có chút hoảng loạn, thế
nhưng, những chuyện đã trải qua trong khoảng thời gian
này, đã tôi luyện nên thải độ mau chóng bình tĩnh lại trong
lúc nguy cấp của cô.
Cô ngắm nghía xung quanh, tìm kiếm cơ hội chạy
trốn, nói: “Tiểu Mẫn, đừng sợ, có chị Uyển ở đây, nếu bọn
họ thật sự muốn giết con tin, thì đã giết từ lâu rồi, bây giờ
trói chúng ta ở đây, chắc chắn là vẫn chưa giao dịch xong,
cho nên, chúng ta tạm thời vẫn an toàn.”
Từ lúc Giang Uyển và Tống Mẫn bị bắt cóc tới đây,
trên đường cô đã phân tích rất nhiều.
Người phía sau là ai?
Tại sao lại bắt cóc mình?
Là vì Tất Khang sao?
Hay là vì thứ khác......
Giang Uyển cũng không rõ, cô cần suy đoán, như vậy
mới có thể ứng phó với cục diện tiếp theo.
Tống Mẫn nghe thấy Giang Uyển nói vậy, cũng ngừng
thút thít, đôi mắt ngẩn lệ nhìn Giang Uyển, hỏi: “Chị Uyển,
chị đang nhìn gì vậy?”
“Tìm đồ, xem là có thể cắt đứt được sợi dây thừng
này không, chúng ta không thể ngồi im chờ chết.”
Giang Uyển nói, ánh mắt rất nhạy bén, liền trông thấy
cách tầm hơn 1 mét ở phía sau, có 1 chiếc bát bẩn.
Nhìn có vẻ, trước đây nơi này đã từng nuôi động vật
như chó mèo.
“Này, Tiểu Mẫn, giúp chị, đá thứ đó lại đây.”
Giang Uyển nói.
Tống Mẫn liền dịch ghế, có vẻ rất khó khăn.
Bởi vì 2 người bị trói đổi mặt với nhau, chiếc bát thì ở
phía bên Tống Mẫn, nên cần Tống Mẫn đá chiếc bát ấy tới
chân Giang Uyển.
Đã thử rất nhiều lần, Tống Mẫn giơ thẳng chân ra,
nhưng vẫn không chạm được tới chiếc bát đó.
“Cổ lên! Chỉ thiểu 1 chút nữa thôi!”
Giang Uyển khích lệ, Tống Mẫn lại thử, bởi vì bị trói,
cho nên, mỗi lần cô đều phải ra sức giơ chân ra, cánh tay
cũng đã bị siết đến mức tím đỏ, rất đau!
Leng keng!
Cuối cùng, sau tầm 10 lần thử, Tống Mẫn đã đá được