Chương 1310: Thần chết, đến đón mày rồi
Lạc Tinh Vũ cầm cây roi dài bằng kim loại,
trên người hắn ta cũng toát ra từng tầng khí
lạnh lẽo y hệt.
Cây roi kim loại kia, giống như một con
rắn dài màu đen, từ từ bao quanh Lạc Tinh Vũ,
toàn thân mềm dẻo uốn lượn.
Cây roi này có chín mươi chín đốt, mà mỗi
đốt đều có kết cấu bằng kim loại đen tuyền,
giống như đã được thuân hóa.
Cuối cùng, chiếc roi kim loại này, bao
quanh Lạc Tinh Vũ, tạo thành một vòng tròn
bao quanh hắn ta, đầu roi, giống như đuôi của
con bọ cạp, có gai nhọn, ánh lên ánh sáng
lạnh lẽo đen sẫm, ngoài ra, còn có hai chấm
nhỏ màu đỏ, giống như hai con mắt vậy.
Cây roi kim loại này, thật sự không phải
vật bình thường!
Trân Bình lập tức phán đoán rằng, đây là
chiếc roi kim loại do con người chế tạo ra, hơn
nữa kết cấu kim loại kia chắc chắn không phải
kim loại thường.
Lại có thể áp chế được cách loại sức
mạnh!
Lạc Tinh Vũ cười nhạt hai tiếng, khóe mắt
hiện đầy ý lạnh, nhìn chằm chằm Trần Bình:
“Trần Bình, xem ra thực lực của mày cũng
không mạnh lắm, có năm loại vương quyền
bản nguyên nhưng lại không biết cách sử
dụng, thật là đáng tiếc. Nhìn mày như vậy, có
khác gì một kẻ thất bại không. Nhà họ Trân bỏ
ra một cái giá lớn như vậy, bôi dưỡng mày lâu
như vậy, thật là đáng tiếc.”
Nói xong, khóe mắt Lạc Tinh Vũ thoáng
hiện lên chút đau xót, như thể hắn ta đang rất
hối tiếc.
Sắc mặt Trần Bình lạnh lẽo, nhìn chằm
chằm Lạc Tinh Vũ và chiếc roi kim loại đang
không ngừng quấn quanh hăn ta, nói: “Tao
không quan tâm nhà họ Lạc chúng mày định
làm gì, dám ra tay với Giang Uyển, chúng mày
chỉ có một kết cục, đó là bị tao giết sạch!”
Nói xong, sức chiến đấu trên người Trần
Bình lập tức tăng vọt!
Trong mắt Lạc Tinh Vũ lóe lên sát khí, nói:
“Được lắm, bây giờ cũng ra dáng một chút rồi
đấy. Tao hy vọng, lát nữa mày sẽ không khiến
tao thất vọng.”
Vừa dứt lời, không gian giữa hai người, đột
nhiên phát ra âm thanh răng rắc!
Đây là đối kháng áp lực năng lượng!
Khoảng không gian này, giống như bị một
thứ gì đó lấp đầy, có khả năng sụp đổ bất cứ
lúc nào!
Đặc biệt khoảng cách hơn chục mét giữa
Trân Bình và Lạc Tinh Vũ, giống như một
khoảng cách không thể nào vượt qua.
Bùm!
Đột nhiên!