Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2190: Cỏ cửu dương hoàn hồn

Trước đây lúc Trân Bình kết thù với
Thương Quan Nhiên thì đã lấy mất không ít
Long Uyên Vệ, sau đó lại thay đổi để bản thân
sử dụng.

Những Long Uyên Vệ này có thể giúp Trần
Bình ít nhiều nên Trần Bình cũng ném bọn họ
vào trong tháp Thông Thiên.

Bây giờ dùng để thí nghiệm một chút xem
nước này là gì thì đúng là rất phù hợp.

Dù sao những người này đều là Chủng Ma
Quyết, không hề có ý thức tự chủ.

Mọi người xung quanh thấy Trân Bình
không dùng bọn họ làm thí nghiệm thì trong
lòng đều thở phào một hơi, nhưng mà bọn họ
lại càng e ngại Trần Bình hơn.

Dù sao bây giờ bọn họ vẫn chịu sự khống
chế của Trần Bình.

Trần Bình cùng không để ý đến ánh mắt
của bọn họ, trực tiếp dùng nguyên khí khống
chế nước sông, không hề do dự tạt lên người
Long Uyên Vệ.

Một giây sau, có thể nhìn thấy rõ ràng có
một hình ảnh trong suốt rời khỏi người của
Long Uyên Vệ, rõ ràng là linh hôn của Long
Uyên Vệ này.

Mọi người xung quanh cũng nhìn thấy rõ
ràng, vốn là một Long Uyên Vệ cửu tinh sơ kỳ

nhưng mà trong khoảnh khắc đã biến thành
một cái xác không hồn.

Chẳng qua sau đó linh hồn của Long Uyên
Vệ đã quay lại cơ thể, chỉ là tinh thân vẫn ngẩn
ngẩn ngơ ngơ, một lát sau vẫn chưa bình
thường lại.

Lúc này đại bàng cánh vàng lại mở miệng
nói:

“Tác dụng của nước đoạt hôn khi hắt lên
người là như vậy, nhưng mà nếu như bôi trên
vũ khí thì cũng có thể nối với linh hồn, cũng có
thể nói là làm hại ý thức.”

“Cảm giác đau đớn này sẽ làm cho đối
phương vô cùng đau khổ.”

“Trái lại sẽ tốt hơn là làm cho linh hồn của
đối phương rời khỏi xác, dù sao cũng không ít

người có các loại bảo vật có thể định hồn.”

Trần Bình nghe vậy thì gật đầu, những lời
đại bàng cánh vàng nói rất đúng, những điều
này anh hiểu rất rõ.

Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc
thảo luận nước đoạt hồn này dùng thế nào.

Chỉ thấy Trần Bình nghiêng đầu nhìn về
phía những người trong bộ phận Văn Khúc,
ánh mắt lạnh lẽo, hơi thở tức giận.

“Bây giờ mấy người còn nghi ngờ anh
Bàng sao?”

Vừa nói xong thì những người này đều
đồng thời cúi đầu.

Kết quả đã hiện ra trước mặt bọn họ rồi,
nghi ngờ sao? Sao mà còn nghi ngờ được?

Nếu vẫn còn nghi ngờ thì bọn họ thật sự
sẽ thành trò cười.

Trần Bình thấy mọi người không nói lời
nào thì hừ lạnh một tiếng, bỗng thản nhiên nói:

“Trong số mọi người có không ít luyện đan
sư, trên người luyện đan sư hẳn là đều có
thùng gõ.”

Những luyện đan sư này nghe thế thì thi
nhau ngẩng đầu, tỏ vẻ đúng là mình có thùng
gỗ.

Luyện đan sư có lúc sẽ phải điều chế
nước thuốc, cũng có lúc cần đựng một số
nguyên liệu là nước nên là những thứ như là
bình ngọc hay là thùng gỗ đều có sẵn trên
người họ.



Trần Bình thấy vậy mở miệng nói: “Bây giờ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK