Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2851: Đánh cược

"Nếu như lúc tôi kiểm tra xong, ra có thiên phú mạnh, vậy tiếp theo có phải các người nên bồi thường cho tôi chút gì không?"

Cổ Nhạc Nhạc cũng không nhịn được muốn đánh cược với bọn họ một phen.

Nhưng nghĩ lại, bọn họ vốn cũng chẳng có thứ gì tốt làm tiền cược cả.

Những người này thực sự là nghèo rớt mồng tơi, với cả cũng không có bất kỳ năng lực để thanh toán tiền cược gì. Cược với bọn họ căn bản chẳng chút thú vị nào.

Xoắn xuýt nửa ngày, Cổ Nhạc Nhạc cũng quyết định từ bỏ tiến hành đánh cược với đám người này, chắn đến chắn đi với bọn họ chẳng có nửa điểm ý tứ nào.

"Ha ha, tôi thấy cái thằng nhóc này hoàn toàn chính là sợ, ai bảo chúng ta không có đồ tốt gì, chi phí cho toàn bộ còn đường của chúng tôi, còn có tất cả bảo bối gia truyền của nhà tôi mang tới"

"Tôi cũng lấy không ít bảo bối trong nhà đi, với cả đây là vũ khí và đan dược mà gia tộc đã tỉ mỉ chuẩn bị cho tôi."

"Chúng tôi sẽ mang hết bảo bối trong nhà ra đánh cược với cậu, tôi không tin cậu sẽ mạnh hơn chúng tôi!"

Tất cả đều không ngừng chế giễu Cổ Nhạc Nhạc, dường như coi Cổ Nhạc Nhạc trở thành kẻ chỉ biết nói khoác.

Cổ Nhạc Nhạc không nghe cũng không hỏi đối với phản ứng của đám người này, dù sao những người này cũng không có gì đáng phải bận tâm.

Nhưng không ngờ bọn họ lại được đà lấn tới trực tiếp bắt đầu điên cuồng quấy rối ở cửa hàng này cùng với những người thi rớt kia.

Cổ Nhạc Nhạc lập tức cảm thấy bị làm khó dễ, cậu cũng không muốn tiếp tục ầm ĩ với đám người kia.

"Được rồi, không phải các người muốn đánh cược một phen sao? Vậy chúng ta đánh cược một lần là được, nếu như thiên phú của tôi mạnh hơn các người, vậy đồ trong cửa hàng này tùy các người chọn, được chứ?"

Điều kiện mà Cổ Nhạc Nhạc nói ra làm cho người ta không có cách nào từ chối, ai trong bọn họ cũng đều xem thường đồ trong cửa hàng này, nhưng nếu như có thể cho không, bọn họ cũng cực kỳ kích động.

"Hừ, đương nhiên là không thành vấn đề, cậu yên tâm đi, chúng tôi tuyệt đối sẽ không quyt nợ, bây giờ sẽ để đồ ở đây luôn." "Đúng vậy, chúng tôi đều bỏ ra bảo bối gia truyền đến đánh cược với cậu, chẳng lẽ còn không đáng tin cậy sao?"

Tất cả đều anh một câu, tôi một câu, xem ra đã chuẩn bị xong, muốn ép Cổ Nhạc Nhạc lên Lương Sơn rồi.

Trần Bình nhìn thoáng qua Cổ Nhạc Nhạc, không ngờ cái thằng nhóc này cũng rất biết kiếm tiền.

Những thứ gọi là bảo vật này mặc dù chẳng là gì với Trần Bình, nhưng cũng có thể bán lấy chút tiền. Nghĩ đến đâu, Trần Bình lập tức liếc mắt ra hiệu cho Cổ Nhạc Nhạc, bảo cậu ta nhanh chóng hành động. Thấy vậy, Cổ Nhạc Nhạc cười tủm tỉm, thư thái đi tới chỗ thi.

Bởi vì ở đây có rất nhiều người vây xem, cho nên nhất định không thể giở trò dối trá. Mọi người cũng chỉ có thể phô bày trình độ thực của mình ra.

Mà đám người kia cũng hả hê, tên nào cũng nở nụ cười xán lạn, bọn họ đều cảm thấy nhất định có thể giành được thắng lợi. Cái tên Cổ Nhạc Nhạc này tuyệt đối sẽ thất bại.

Cổ Nhạc Nhạc cứ vậy yên lặng thở dài một hơi, xem ra đám người này đúng là có chút khoa trương quá mức, cậu cũng không muốn so đo cái gì.

Cổ Nhạc Nhạc nhanh chóng lên khảo nghiệm thiên phú của mình, ngay sau đó cậu lộ ra nụ cười cực kỳ ngang ngược, bởi vì cậu bình coi như mình hoàn toàn chiến thắng rồi.

Dụng cụ khảo nghiệm thiên phú này cực kỳ cao cấp, anh chỉ cần đưa vào một chút nguyên khí, liền có thể biến được thiên phú của mình, nếu như là người bình thường, cũng chỉ cần cho một giọt máu vào liền có thể biết được thực lực của mình.

Thiên phú cao nhất là toàn thân phát ra ánh sáng vàng, có thể nói là cực kỳ lợi hại, mà lúc này mấy người kia đều có thực lực vô cùng kém cỏi.

Với cả thực lực của bọn họ tương đương với việc mất mặt, cơ bản có thể nói là làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.

Thậm chí có người có mở ra thị lực màu đen, chuyện này đúng là chỉ biết giấu mặt xuống lỗ cho bớt xấu hổ.

Có điều bọn họ vẫn không cảm thấy mất mặt lắm, bọn họ cũng chỉ là người có năng lực bình thường thôi, cho nên không cảm thấy tiếc nuối gì, có điều cũng tiếc mình mình không có cách nào trở thành người tu hành.

Nếu như có thể thắng được những phần thưởng trong tay đối phương, dĩ nhiên là một việc không tệ, vừa nghĩ tới đây, tâm trạng của bọn họ đều cảm thấy tốt đẹp hơn.

"Thực lực của chúng ta mặc dù chẳng ra sao cả, nhưng mà cũng không đến tình trạng mất mặt, tôi tin là mình nhất định lợi hại. hơn nhiều so với cậu".



"Đúng vậy, bây giờ tôi đang là thiên phú đỏ, đây cũng rất tốt rồi, tôi tin tiếp theo còn có vài tông môn nguyện ý thu nhận tôi."

Tất cả đều nói cười híp mắt, bọn họ cực kỳ cảm khái đối với việc này, cũng không có bất kỳ ai cảm thấy mình là phế vật.

Nghe được những lời này, Trần Bình cũng cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra đám người này thật sự không có ai coi mình là người ngoài.

Đã vậy, nhất định bọn họ phải bỏ ra một cái giá thích hợp biến Cổ Nhạc Nhạc thành người mình.

Lúc này, tất cả các tông môn đã không kịp chờ tìm tới Cổ Nhạc Nhạc, ai cũng mang theo vẻ lấy lòng, nhìn hoàn toàn khác với dáng vẻ nên có của tông môn lớn.

Bọn họ chỉ hận không thể trực tiếp quỳ xuống với Cổ Nhạc Nhạc, thậm chí có người đã mang theo tất cả thành ý tới đây.

"Người anh em, cậu có cũng tới thanh gia tranh cử tông môn sao? Rất vui khi được quen biết với cậu, có tính tới tông môn của chúng tôi không?”

"Cậu đừng để bị lừa, tông môn bọn họ chẳng có gì tốt đâu, tông môn chúng tôi mới thích hợp với cậu, người đẹp trong tông môn chúng tôi nhiều không kể xiết, tuyệt đối sẽ không khiến cậu thất vọng!"

"Chỗ bọn họ làm gì có người đẹp nào, ai cũng như khủng long ấy, vẫn là tông môn chúng tôi tốt, có rất nhiều anh em có thể dẫn theo cậu cùng tu hành!"



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK