Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2018: Dồn hết tốc độ tiến về phía trước

Một đám người lục tục đi tới, Trương Thành Băng vừa đi, vừa lục lọi, xem làm thế nào mới có thể lấy lại vốn bỏ ra đợt này về.

Vì mua tin tức và dẫn người vào di tích thượng cổ, anh ta đã bỏ ra rất nhiều tiền.

Cho dù chút tiền này đối với anh ta chỉ như chín trâu mất sợi lông, nhưng một kẻ keo kiệt như Trương Thành Băng sao chịu bỏ qua một cắc?

"Lát nữa thấy thứ gì đều tóm lấy cho tôi." Anh ta có chút khẩn trương nhấn mạnh một câu.

Lần này anh ta thuê đối phương còn vì một mục đích lớn khác.

Đội trưởng Ngụy Uyên Bác có một túi trữ đồ.

Có được túi trữ đồ này, anh ta có thể thần không biết, quỷ không hay, mang rất nhiều đồ từ trong di tích thượng cổ ra ngoài.

Ngụy Uyên Bác gật đầu, túi của anh ta hoàn.

toàn trống rỗng, chỉ có một ít dược vật và vũ khí phòng thân cất bên trong.

Mục đích rất đơn giản, chính là mang đủ các loại đồ cho đối phương.

Lấy đồ từ trong này ra ngoài rồi chia 2:8, điểm này làm cho Ngụy Uyên Bác rất hài lòng.

Bọn họ đang đi nhanh bên trong, lúc này mấy người Trần Bình cũng đã đuổi theo.

Biểu cảm của Trần Bình vô cùng bình tĩnh, anh nhìn lướt qua con đường liền biết nơi này cũng không có gì nguy hiểm.

Lối đi này có thể nhìn thấy đuôi, rất sạch sẽ, với cả rất dài.

_Trần Bình khẳng định, nếu như thận trọng đi trong này, nhất định sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.

"Đường hầm này an toàn ư?"

Sư Chấn Thiên cũng cảm thấy có chút khó tin, nhanh chóng phi nước đại với Trần Bình.

Trên mặt những người khác cũng mang theo vẻ kinh ngạc, bọn họ có nằm mơ cũng không ngờ, trong di tích thượng cổ lại có nơi an toàn thế này.

Trần Bình lắc đầu, anh không có nói như vậy.

"Tôi chỉ nói là bây giờ an toàn chứ không nói là an toàn suốt."

"Năm phút cuối cùng, qua khoảng thời gian này, đường hầm sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm, hơn nữa còn từ từ biến hẹp, trực tiếp ngăn đường đi lại. - Trần Bình liếc mắt liền thấy bản chất, anh bình tĩnh nói.

Sự Chấn Thiên nhìn về phía trước, bây giờ tốc độ của bọn họ cũng không chậm, năm phút đủ tới điểm cuối.

Tốc độ của đám người Trần Bình quá nhanh, làm cho đám người phía sau có chút khó tin. Bọn họ không ngờ có người gan lớn lao nhanh đi như thế.

"Mấy người đó không phải kẻ đần chứ, vậy mà lại một đường phi nước đại, bọn họ thực sự cho rằng đường hầm này an toàn à?"

"Quản nhiều vậy làm gì, chờ bọn đền chỗ cần đến, chúng ta lại xem cuối cùng nên hành động thế nào, nếu như toàn bộ quá trình bọn họ không gặp được bất kỳ nguy hiểm gì, vậy chúng ta cũng có thể đi như vậy!"

"Nói đúng lắm, dù sao chúng ta cũng có thể thấy đầu, sẽ nhìn được rõ ràng kết cục của đám người này."

Tất cả mọi người đều đứng ở lối vào, có chút mong đợi mình bóng dáng đám Trần Bình, muốn biết phải chăng Trần Bình đã an toàn.

Mấy phút sau, Trần Bình cũng thành công dẫn người ra khỏi đường hầm. Bọn họ ngừng lại ở điểm cuối cùng, nhìn thấy đám người đang ngắm mình, không nhịn được thở dài bất đắc dĩ.

"Nếu như đám người này nguyện ý đi với chúng ta, vậy ít nhất còn có hơn nửa sống sót, bây giờ cũng khó nói."

Trần Bình cảm thấy hơi xúc động, hành động của đám người này làm cho anh có hơi thất vọng. Rõ ràng đều có người đi đầu thử nghiệm, bọn họ còn không quả quyết như thế, đúng là bùn nhão không trát tường được.



"Đi thôi, đừng để ý bọn họ." Trần Bình lập tức quay đầu nhìn về phía trước.

Mà lúc này, Sư Chấn Thiên và Cổ Nhạc Nhạc cũng không nhịn được phát phất tay về phía cửa ra vào, trên mặt mang theo nụ cười giễu cợt.





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK