Chương 2804: Xuất phát đến Nam Thành
Lúc này Sư Chấn Thiên đang ngồi ở trên ghế nói đủ thứ chuyện và xem phong cảnh,
Đối với anh ta mà nói, chuyện tu hành không có vấn đề gì cả.
Dù sao sức mạnh của mình đã ở nơi đây, cho dù anh ta không tu hành thì cũng không thể nâng cao sức mạnh một cách nhanh chóng. Cho nên vào ngày bình thường anh ta chỉ cần ngủ một giấc, sau đó tỏ ra ngây ngô là được rồi.
Nhìn thấy Trần Bình quay lại với vẻ hứng thú tràn trề, Sư Chấn Thiên cũng nở nụ cười sáng lạn.
“Hi hi lão đại à, tôi thấy vẻ mặt của anh sáng rực như vậy. Liệu có phải có tin vô cùng tốt đang chờ tôi không?” Sư Chấn Thiên lập tức tiến sát lại gần vô cùng thân mật.
Nghe thấy lời nói này, Trần Bình gật đầu.
Loan Lão, sau này tôi giao lại cho ông một số cách chế tạo những đan dược khác. Ông ở lại nơi này hướng dẫn đám Tiểu Hắc cùng nhau học nhé"
"Nhất định phải nhanh chóng học được những thứ này, như vậy vô cùng có ích đối với các ông” Trần Bình cười tít mắt nói, sau đó chỉ lên trên đầu đối phương.
Một giây sau, Loan Lão cảm thấy mình như vừa tỉnh ngộ, biết được rất nhiều thứ.
“Được được được, cuối cùng tôi có thể dạy dỗ Tiểu Hắc một lần nữa rồi” Tâm trạng của Loan Lão rất tốt, ông ta nhảy cẫng lên. rồi quay về phòng của mình giống như quay trở lại thời còn trẻ nhất vậy.
Công pháp mà Trần Bình đưa cho đối phương thật sự có thể khiến ông ta có năng lực cải lão hoàn đồng. Ít nhất cùng tu luyện, cơ thể của ông ta sẽ càng trở nên trẻ hơn.
Còn về tướng mạo đương nhiên cũng sẽ trở nên trẻ hơn rất nhìn, nhưng nếu như muốn trở về trạng thái thanh niên thật sự thì vẫn cần phải dựa vào đan dược mới được.
“Cậu xem lão già này vui mừng ghê chưa kìa” Sư Chấn Thiên cũng không kìm được mà bật cười giống như mối quan hệ giữa bọn họ rất được, vì vậy cứ luôn đùa giỡn như vậy.
Sau khi nhận được phần thưởng của Trần Bình, Loan Lão vội vàng tự mình đi nghiên cứu. Trong lòng ông ta vô cùng vui vẻ, ông ta biết lần này mình được lời rồi.
Đám người Trần Bình không có thứ gì có thể thu dọn cả. Sau khi báo với đám người Tiểu Hắc, anh quay người và rời khỏi nơi này.
Bọn họ sẽ quay về nơi này trong vòng hai ngày để giải quyết chuyện mà họ đã trải qua.
“Đi thôi, xuất phát đến Nam Thành” Sư Chẩn Thiên đi đến nhà họ Bạch một cách vô cùng vui vẻ phấn khởi, anh ta liếc nhìn Trần Bình với vẻ dương dương đắc ý: “Người anh em, lên đường cùng anh trai nào!”.
Nhìn thấy dáng vẻ phấn khởi như vậy của anh ta, hai anh em nhà họ Bạch cũng toát lên vẻ bất lực. Bọn họ không ngờ đối phương lại coi chuyện này như một chuyến du lịch, xem ra lại còn rất hứng thú.
“Hai anh em này, các cậu không cần phải lo lắng gì nhiều đâu. Sức mạnh của tôi vô cùng lợi hại, thậm chí còn có thể đảm bảo an toàn tính mạng cho các cậu. Nghe nói các cậu còn mời rất nhiều thợ săn đúng không?”
“Này các cậu thật sự đang đùa đó à, có tối đây rồi các cậu không cần phải vất vả nhiều như vậy?
Trần Bình yên lặng liếc nhìn anh ta, cái tên này có khoác lác như vậy là đủ rồi đó.
Mặc dù những lời anh ta nói là sự thật, nhưng chắc chắn anh cũng nghi ngờ anh ta giả vờ như vậy.
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài trước.” Trần Bình đưa mọi người ra khỏi thành phố, kéo mấy con quái ở bên cạnh.
Nếu như dựa vào việc bọn họ đi bộ thì về cơ bản không thể nào hoàn thành chuyến du lịch này trong vòng hai ngày được.
“Đây là cái gì?”.
"Trời đất ơi, chẳng phải đây là yêu quái sao? Sao nó lại xuất hiện ở nơi này, mọi người mau chạy đi!” “Chạy cái gì mà chạy, Kim Chủ vẫn còn ở đây, chúng ta không được bảo vệ sao?”
Đám người đi săn cũng lập tức triển khai đội hình, trên gương mặt ai ai cũng mang theo vẻ căng thẳng và cũng rất lo lắng cho chuyện xảy ra tiếp theo.
Nếu như bọn họ từng gặp những con yêu quái này thì đương nhiên là tốt.
Nhưng về cơ bản bọn họ chưa từng nhìn thấy những con yêu quái này, vì vậy không biết vượt qua những thứ này như thế nào.
Điều này khiến người ta rất đau đầu.
“Mọi người không cần lo lắng, những con quái vật này là vật cưỡi mà chúng tôi chuẩn bị cho mọi người. Nếu như các anh không muốn cưỡi những thứ này thì há chẳng phải sẽ vô cùng chậm sao?”
Sư Chấn Thiện lên tiếng nói rất đắc ý, trên gương mặt cũng toát lên vẻ khinh thường.
Đám người này thật sự vô cùng ngốc nghếch.
Mặc dù Trần Bình lấy những con yêu quái này từ nơi khác, nhưng nhìn thấy yêu quái mà đã trở nên như vậy thì quả đúng là hơi mất mặt.
Nghe thấy lời nói này, những người khác trợn tròn mắt.
Bọn họ không ngờ thứ này là để làm đồ cưỡi cho bọn họ.
“Anh chắc thứ này để làm đồ cưới cho chúng tôi sao? Tôi cảm thấy mấy món này có thể nuốt sống chúng tôi luôn rồi”.
“Lẽ nào nó chính là yêu quái Thượng Cổ trong truyền thuyết sao? Tại sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó nhỉ? Sống mấy năm rồi, tôi không ngờ có một ngày mình sẽ nhìn thấy thứ này đó.
Mọi người đều vô cùng hoảng hốt mà đứng ở một bên nhìn, dù sao chưa một ai từng nhìn thấy thứ này và càng không thể nói ra tên của nó.
Trong đám người đi săn người nào cũng là cao thủ hành tẩu giang hồ, nhưng chưa có ai nhìn thấy sự tồn tại của thứ này.
Những người khác cũng hơi hoảng sợ, bọn họ không biết mình có lên leo lên xe hay không.
Bạch Nam Thiên liếc nhìn Trần Bình, mặc dù anh ta cảm thấy mấy thứ này thật sự hơi đáng sợ, nhưng dựa trên sự tin tưởng đối với Trần Bình nên anh ta vẫn quyết định leo lên một lần.
Đám người này đưa qua đưa lại không chắc chắn khiến cho Bạch Nam Thiên cảm thấy rất khinh thường, vì vậy anh ta không nói nhiều lời mà leo thẳng lên xe, nhìn qua có cảm giác dũng cảm liều chết.
Nhìn thấy đối phương như vậy, Trần Bình không kìm được mà nở nụ cười rồi lắc đầu, ra lệnh cho yêu quái lập tức lên đường.
“Các anh không muốn lên xe thì tự đi bộ đi, xem xem trong chúng ta ai nhanh hơn.”
Trần Bình cũng lười phải nói lời vô ích với bọn họ, dù sao anh cũng không muốn mang theo đám người này. Nhiều người quá ngược lại còn lãng phí thời gian.
Ngoại trừ việc có thể tăng thêm động lực ra thì dường như đám người này không có tác dụng gì cả, cho dù có dùng làm bia đỡ đạn trong chiến thuật biển người thì cũng hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.
Có người nghe thấy lời nói này thì vội vội vàng vàng leo lên xe, nhưng có người vẫn chần chừ đứng ở bên cạnh.
Bọn họ định đợi thêm mấy phút nữa để xem tình hình, dù sao chắc chắn tốc độ của yêu quái sẽ không nhanh lắm. Đến khi đó bọn họ muốn leo lên xe cũng không sao cả.
Điều này khiến người ta rất đau đầu.
“Mọi người không cần lo lắng, những con quái vật này là vật cưỡi mà chúng tôi chuẩn bị cho mọi người. Nếu như các anh không muốn cưỡi những thứ này thì há chẳng phải sẽ vô cùng chậm sao?”
Sư Chấn Thiện lên tiếng nói rất đắc ý, trên gương mặt cũng toát lên vẻ khinh thường.
Đám người này thật sự vô cùng ngốc nghếch.
Mặc dù Trần Bình lấy những con yêu quái này từ nơi khác, nhưng nhìn thấy yêu quái mà đã trở nên như vậy thì quả đúng là hơi mất mặt.
Nghe thấy lời nói này, những người khác trợn tròn mắt.
Bọn họ không ngờ thứ này là để làm đồ cưỡi cho bọn họ.
“Anh chắc thứ này để làm đồ cưới cho chúng tôi sao? Tôi cảm thấy mấy món này có thể nuốt sống chúng tôi luôn rồi”.
“Lẽ nào nó chính là yêu quái Thượng Cổ trong truyền thuyết sao? Tại sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy nó nhỉ? Sống mấy năm rồi, tôi không ngờ có một ngày mình sẽ nhìn thấy thứ này đó.
Mọi người đều vô cùng hoảng hốt mà đứng ở một bên nhìn, dù sao chưa một ai từng nhìn thấy thứ này và càng không thể nói ra tên của nó.
Trong đám người đi săn người nào cũng là cao thủ hành tẩu giang hồ, nhưng chưa có ai nhìn thấy sự tồn tại của thứ này.
Những người khác cũng hơi hoảng sợ, bọn họ không biết mình có lên leo lên xe hay không.
Bạch Nam Thiên liếc nhìn Trần Bình, mặc dù anh ta cảm thấy mấy thứ này thật sự hơi đáng sợ, nhưng dựa trên sự tin tưởng đối với Trần Bình nên anh ta vẫn quyết định leo lên một lần.
Đám người này đưa qua đưa lại không chắc chắn khiến cho Bạch Nam Thiên cảm thấy rất khinh thường, vì vậy anh ta không nói nhiều lời mà leo thẳng lên xe, nhìn qua có cảm giác dũng cảm liều chết.
Nhìn thấy đối phương như vậy, Trần Bình không kìm được mà nở nụ cười rồi lắc đầu, ra lệnh cho yêu quái lập tức lên đường.
“Các anh không muốn lên xe thì tự đi bộ đi, xem xem trong chúng ta ai nhanh hơn.”
Trần Bình cũng lười phải nói lời vô ích với bọn họ, dù sao anh cũng không muốn mang theo đám người này. Nhiều người quá ngược lại còn lãng phí thời gian.
Ngoại trừ việc có thể tăng thêm động lực ra thì dường như đám người này không có tác dụng gì cả, cho dù có dùng làm bia đỡ đạn trong chiến thuật biển người thì cũng hoàn toàn không có ý nghĩa gì cả.
Có người nghe thấy lời nói này thì vội vội vàng vàng leo lên xe, nhưng có người vẫn chần chừ đứng ở bên cạnh.
Bọn họ định đợi thêm mấy phút nữa để xem tình hình, dù sao chắc chắn tốc độ của yêu quái sẽ không nhanh lắm. Đến khi đó bọn họ muốn leo lên xe cũng không sao cả.
Đám người này rất mong chờ mà nhìn xem những người ở trên xe có bất kỳ biểu hiện nào khác thường không.
Một giây sau, xe ngựa yêu quái đã biến mất bên cạnh mọi người, chỉ còn lại đám người vẫn chưa lên xe đang ngơ ngác nhìn nhau.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Xe yêu quái đâu? Tại sao chỉ trong nháy mắt đã biến mất rồi?”
"Sao vừa mới chớp mắt một cái đã không còn nhìn thấy nữa, chẳng lẽ đã bị nuốt chửng bởi thứ gì đó rồi sao?” Mọi người đều kinh hoàng mà lên tiếng nói, trên vẻ mặt toát lên vẻ nghi ngờ, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mà lúc này cũng có người thông minh mà nhận ra một vài dấu vết chuyển động của yêu quái ở trên mặt đất.
"Không phải bọn họ biến mất đâu mà là đang đi thẳng đến Nam Thành rồi. Các anh mau nhìn xem, mấy con yêu quái này di chuyển nhanh thật đấy.”