Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2797: Đối chiến!

Nhưng Trần Bình lại khác, không rõ thân phận của anh là gì, vô chuyện vô cớ ở đầu xuất hiện ra, không ai thích cả,

Người xếp bên hàng của Trần Bình cảm thấy tiếc nuối, nhưng may mắn thay Bạch Nam Thiên đã nói rằng chuyện này bọn họ sẽ chịu trách nhiệm.

"Mọi người xếp hàng khám bệnh ở đây không cần đưa tiền, hơn nữa bệnh không khỏi có thể quay lại tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi trị bệnh miễn phí cho."

Bạch Nam Thiên cố ý nói to câu này như thế, hoàn toàn có thể thấy được đăng kích động Trần Bình.

Bạch Nam Thiên nói xong, nhìn Bạch Nam Thiên với ánh mắt khiêu khích, muốn nhìn thấy vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Trần Bình.

Nhưng rõ ràng là cậu ta đã nghĩ quá nhiều rồi, Trần Bình không hề có chút tức giận nào cả, chỉ tự nhiên ngồi xuống ghế bên cạnh đợi cuộc thi đấu bắt đầu.

Bạch Nam Thiên hừ lạnh một tiếng, sau đó liền có người tuyên bố bắt đầu thi đấu, Trần Bình nhìn người bệnh trước mặt liền biết được bệnh tình của anh ta.

"Anh ăn thứ này vào đi" Trần Bình đưa cho đối phương một viên đan dược, đây là đan dược do mấy đám nhóc nhà anh luyện chế ra.

Cho dù là bệnh gì chỉ cần uống một viên đan dược là có thể trừ hết bệnh.

Người có thể đến đây khám bệnh, cơ thể vô cùng đau đớn. Mỗi người đều đang kiên trì xếp hàng, vì thế có thể thấy, bọn họ có biết bao nhiêu khó chịu.

Đạn dược của Trần Bình khiến đối phương có chút nghi ngờ, nhưng đây là quy định của trận đấu, anh ta vẫn nhịn sự rối rắm. trong lòng mà nuốt xuống.

Lúc anh ta uống viên đạn dược, cả cơ thể của người đàn ông này đã hồi phục lại như bình thường.

Nháy mắt eo đã không còn đau nữa, chân cũng không đau luôn, thậm chí cảm giác được một lượng lớn nguyên khí mình đã tiêu hao bây giờ lại tràn đầy.

"Trời ơi, thật là thần kỳ quá, tôi cảm thấy cả người tôi đã thoải mái hơn trước rất nhiều!"

Người bệnh lập tức đứng lên nhảy về phía trước, sau đó điên cuồng cảm ơn Trần Bình.

Trần Bình không nói gì chỉ tiếp tục khám cho người tiếp theo.

Mấy bệnh đơn giản như thế này, Trần Bình chỉ cần khơi thông nguyên khí của đối phương một phen liền có thể giải quyết được vấn đề.

Còn mấy bệnh phức tạp, chỉ cần uống một viên đan dược, Trần Bình cũng có thể nhẹ nhàng đối phó. Chỉ trong chớp mắt, Trần Bình đã chữa hết cho vô số người bệnh.

Mấy phút trôi qua không còn người bệnh nào bên phía Trần Bình cá, còn bên Bạch Nam Thiên lại chỉ vừa mới giải quyết xong cho vài người bệnh.

Bạch Nam Thiên tình hình ở bên Trần Bình, cả người đờ đẫn, ngây ngốc ra.

Cậu quay đầu lại có chút không thể tưởng tượng nổi mà quan sát mấy người bệnh kia.

Cơ thể của bọn họ vẫn như không có chút vấn đề gì cả, hơn nữa ai cũng mặt mũi ai cũng rạng rỡ, tươi tỉnh.

Nhìn thấy cảnh này, Bạch Nam Thiên cũng có chút kinh ngạc mà đứng dậy.

Cậu biết nếu như theo luật thi đấu mà nói, mình đã thua sạch rồi, cho nên trận đấu này không cần phải tiếp tục nữa.

"Tình huống gì thế này? Chẳng lẽ anh thật sự đã chữa khỏi cho toàn bộ bọn họ rồi sao?".

Bạch Nam Thiên có chút nghi ngờ xông đến trước mặt Trần Bình, vô cùng tò mò lên tiếng hỏi.

Nghe nói như vậy, Trần Bình gật đầu chỉ về phía đám người đang có trạng thái rất tốt.

"Cậu có thể nhìn xem tình hình của bọn họ, lúc trước người của các cậu cũng đã kiểm tra qua, cơ thể của mỗi người bọn họ đều có bệnh"

Đối với thực lực của bản thân Trần Bình rất có tự tin.

Anh cứ thế mà im lặng ngồi xuống bên cạnh nhìn Bạch Nam Thiên, cảm thấy giống như là một người chiến thắng, đang ngồi

cười nhạo Bạch Nam Thiên.

Bạch Nam Thiên không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Bình, cậu lặng lẽ dụi mắt, còn tưởng rằng mình bị hoa mắt,

Sự thật đã chứng minh không phải.

Đám người bệnh kia ai cũng vui vẻ, sung sướng, hơn nữa trên cơ thể không có bất kỳ tổn thương nào.

Nhìn thấy cảnh này, Bạch Nam Thiên không nhịn được mà thở dài một hơi, cậu không ngờ bản thân mình lại thua một người khác.

Bình thường ai không biết cậu là một thần y nhỏ nổi tiếng.

Lần người thua người ta, thực sự rất mất mặt.

"Không thể nào, sao tôi có thể thua như vậy chứ..."

Bạch Nam Thiên ngồi xuống bên cạnh cứ tự lẩm bẩm mãi, lúc này, người đàn ông thô kệch to lớn cũng nhanh chóng xuất hiện.

"Bác sĩ Bạch, tôi có thể anh ta dùng đan dược cho đám người kia, có thể đan dược đó có vấn đề!"



Người đàn ông cực kỳ đáng ghét này, không ra gì Trần Bình.

Anh ta ở bên phía Trần Bình không ngừng xem trộm, còn tưởng rằng bản thân nhất định có thể làm gì đó Trần Bình.

Sau khi nghe nói như vậy, Bạch Nam Thiên cũng nhìn Trần Bình với với ánh mắt đầy tò mò. "Đạn dược mà bảo vệ của tôi vừa mới nhắc đến, anh có thể lấy ra cho tôi xem thử không?"

Mặc dù đã thua Trần Bình khiến Bạch Nam Thiên cảm thấy rất sụp đổ, nhưng Bạch Nam Thiên vẫn giữ nguyên trạng thái lý trí như cũ.

"Cho cậu xem cũng không vấn đề gì, nhưng cậu không được ăn, thứ này rất đắt."

"Tôi có thể bán cho cậu, chỉ cần đưa cho tôi mười ngàn linh thạch"

Trần Bình tiện tay lấy viên đạn dược ra đưa cho đối phương, nửa đùa nửa thật đáp lại.

Nghe thấy lời của Trần Bình, Bạch Nam Thiên cũng nhịn không được mà trợn trắng mắt, đối phương còn thật sự cho rằng anh cho người ra uống thuốc bậy bạ gì chứ.

Loại đạn được này không nhìn rõ được công hiệu và tác dụng thì tuyệt đối không được uống nó. Bạch Nam Thiên cho rằng mình là Thần Nông, sao có thể chọn cách đi nếm thử mấy loại có chứ? Bạch Nam Thiên lấy viên đạn dược, tỉ mỉ quan sát, không hề phát hiện ra có điểm gì sai.

Cậu nhẹ nhàng bóp viên đan được ra, tỉ mỉ ngửi xem, đúng như dự đoán sau khi viên đan dược này được bóp ra, có mùi thuộc kỳ lạ xộc đến.

Sỡ dĩ mùi này vô cùng kỳ lạ, chính là vì mùi của nó quá thơm, hơn nữa che giấu còn rất tốt. Chỉ cần ngửi thấy mùi hương này, Bạch Nam Thiên cũng cảm thấy cả cơ thể trở nên thoải mái.

Mùi hương này cũng nhanh chóng truyền ra khắp phòng khách, cho nên mọi người ở đó cũng tranh trước tranh sau mà ngửi.

Ngay đến cả tên bảo vệ to lớn kia cũng nhịn không được mà điên cuồng hít vào, muốn giữ mãi cái mùi hương này trong khoang mũi của mình.

Trần Bình vẫn điềm đạm đứng bên cạnh, anh lại muốn nhìn xem xem đám người này rốt cuộc muốn làm cái gì.

Sau khi nghe nói như vậy, Bạch Nam Thiên cũng nhìn Trần Bình với với ánh mắt đầy tò mò. "Đạn dược mà bảo vệ của tôi vừa mới nhắc đến, anh có thể lấy ra cho tôi xem thử không?"

Mặc dù đã thua Trần Bình khiến Bạch Nam Thiên cảm thấy rất sụp đổ, nhưng Bạch Nam Thiên vẫn giữ nguyên trạng thái lý trí như cũ.

"Cho cậu xem cũng không vấn đề gì, nhưng cậu không được ăn, thứ này rất đắt."

"Tôi có thể bán cho cậu, chỉ cần đưa cho tôi mười ngàn linh thạch"

Trần Bình tiện tay lấy viên đạn dược ra đưa cho đối phương, nửa đùa nửa thật đáp lại.

Nghe thấy lời của Trần Bình, Bạch Nam Thiên cũng nhịn không được mà trợn trắng mắt, đối phương còn thật sự cho rằng anh cho người ra uống thuốc bậy bạ gì chứ.

Loại đạn được này không nhìn rõ được công hiệu và tác dụng thì tuyệt đối không được uống nó. Bạch Nam Thiên cho rằng mình là Thần Nông, sao có thể chọn cách đi nếm thử mấy loại có chứ? Bạch Nam Thiên lấy viên đạn dược, tỉ mỉ quan sát, không hề phát hiện ra có điểm gì sai.

Cậu nhẹ nhàng bóp viên đan được ra, tỉ mỉ ngửi xem, đúng như dự đoán sau khi viên đan dược này được bóp ra, có mùi thuộc kỳ lạ xộc đến.

Sỡ dĩ mùi này vô cùng kỳ lạ, chính là vì mùi của nó quá thơm, hơn nữa che giấu còn rất tốt. Chỉ cần ngửi thấy mùi hương này, Bạch Nam Thiên cũng cảm thấy cả cơ thể trở nên thoải mái.

Mùi hương này cũng nhanh chóng truyền ra khắp phòng khách, cho nên mọi người ở đó cũng tranh trước tranh sau mà ngửi.

Ngay đến cả tên bảo vệ to lớn kia cũng nhịn không được mà điên cuồng hít vào, muốn giữ mãi cái mùi hương này trong khoang mũi của mình.

Trần Bình vẫn điềm đạm đứng bên cạnh, anh lại muốn nhìn xem xem đám người này rốt cuộc muốn làm cái gì.

"Trên đời này làm sao cái có loại đạn dược có mùi hương thơm như vậy chứ hả..."

Bạch Nam Thiên lập tức bị mê hoặc, cậu ta không nói hai lời nuốt thẳng viên đan dược kia vào miệng.

Công hiệu của đan dược là trị bệnh, đồng thời cũng có tác dụng hồi phục lại nguyên khí.

Động tác nuốt viên đan dược này của Bạch Nam Thiên, dọa cho mấy người khác lập tức tiến lên cản lại. Phải biết rằng Bạch Nam Thiên đang tồn tại một thân phận rất cao quý, làm có thể uống bậy một viên đan dược được chứ?

"Ai da, ông trời con của tôi ơi, cậu mau nên cái thứ đó ra đi, cứ cho là nó có tác dụng trị bệnh đi chăng nữa cậu cũng không thể làm như thế được!"

Bảo vệ đứng bên cạnh vội vàng hét lên, nếu như ông trời con của bọn họ xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người ở đây đừng nghĩ đến chuyện sống sót nữa.

"Anh yên tâm đi, tôi cảm thấy không có vấn đề gì nên mới uống."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK