"Sao cô lại xuất hiện ở nơi này? Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải cô đã bị chôn vùi ở nơi đó cùng với đảm anh em kia rồi sao?"
Đàm Lãng Phong cũng không nhìn kỹ xem rốt cuộc ai còn sống, cho nên căn bản ông ta không rõ bây giờ đối phương là sống hay chết nữa.
Nghe thấy lời này, Bồ Phong Hoa không nhịn được mà thở dài một hơi, đáy mắt cô ta hiện lên một tia bất đắc dĩ.
"Cơ duyên trùng hợp, tôi thành công tránh thoát được một kiếp này. Nhưng những người nhà khác của tôi lại không có may mắn như vậy, bây giờ bọn họ đã.."
Vừa nghĩ đến cha mẹ của mình chết trên tay của tên kia như vậy, nội tâm của Bồ Phong Hoa vô cùng đau khổ.
Sau khi nhìn thấy bộ dạng của đối phương, trên mặt Đàm Lãng Phong cũng hiện lên một tia rối rắm. "Chắc là cô rất muốn đối phó với Trần Bình nhỉ? Chỗ tôi có một phương pháp”
Nếu đối phương đã có ý kiến với Trần Bình lớn như vậy, vậy tất nhiên ông ta muốn lợi dụng cơ hội này để Bồ Phong Hoa đi lừa Trần Bình lại đây.
"Bộ dạng của cô xinh đẹp như vậy, chắc chắn là có thể đối phó được với Trần Bình thôi, hơn nữa tôi tin rằng trên thế giới không có người đàn ông nào là không thích bộ dạng này của phụ nữ"
"Từ xưa tới nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cái tên Trần Bình kia lại càng như thế nữa."
Trong mắt ông ta, căn bản không có người đàn ông nào không thích kiểu này, cho nên nếu có thể để cho Bồ Phong Hoa tranh thủ đi lừa Trần Bình, nói không chừng thật sự có thể có cơ hội biến việc này trở nên không giống bình thường.
Sau khi nghe thấy những lời này, trên mặt Bồ Phong Hoa cũng hiện lên một tia chờ mong. Thật ra sao Bồ Phong Hoa lại không muốn đi lừa Trần Bình cơ chứ, cho dù là không làm kẻ địch của Trần Bình thì cũng chả sao cả.
Dù sao Trần Bình có thực lực rất mạnh mẽ, nếu cô ta có thể đi theo Trần Bình, tất nhiên là một chuyện cực kỳ tốt rồi.
"Ông yên tâm đi, chỉ cần cho tôi cơ hội chắc chắn tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này thôi, tuyệt đối sẽ không khiến cho ông thất vọng đâu"
Nói xong lời này, Bồ Phong Hoa liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trần Bình trong đám người, trên mặt Bồ Phong Hoa hiện lên một tia chờ mong, cô ta rất khát khao với cái người Trần Bình kia.
Trần Bình không biết lúc này anh đã bị người ta theo dõi, trên mặt anh hiện lên một tia nghi hoặc, anh luôn cảm thấy có người nào đó đang len lén nhìn mình.
Bởi vì trọng điểm của nó cũng không hề đặt trên người Đàm Lãng Phong, cho nên tất nhiên không rõ rốt cuộc đối phương đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, Sư Chẩn Thiên không ngừng nói thầm bên cạnh Trần Bình, anh ta đã thông qua thực lực của mình mà phân tích ra những tình huống này.
"Lão Đại, căn cứ theo phân tích của tôi, đám tông môn này căn bản không so được với chúng ta, hơn. nữa nhìn bộ dạng là biết ngay quả thật bọn họ vô cùng kém cỏi, hoàn toàn không có một chút nội tình gì cả, các đệ tử trong đó càng không bì được với chúng ta."
Sự phân tích của Sư Chấn Thiên rất có lý, ở trong mắt những người khác, tông môn này của đám người Trần Bình hình như chả có chỗ nào lợi hại cả, mà trên thực tế chỉ có trong lòng anh là biết rõ rốt cuộc bên. trong tông môn này của mình lợi hại đến cỡ nào.
Ví dụ như kiểu tông môn như Luyện Đan tông trên thực tế bọn họ cũng chỉ hiểu luyện đan thôi, đối với
những thứ khác bọn họ hoàn toàn chính là dốt đặc cán mai.
Mà kiểu tông môn như Luyện Đan tông này thì lại chỉ hiểu việc luyện chế các loại vũ khí, cho nên bọn họ hoàn toàn không thể được xưng là mạnh mẽ.
Trần Bình nghe thấy lời này, anh không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, quả thật anh không nghĩ thứ mà đám tông môn này biết lại chỉ có một thứ duy nhất như thế.
Một tông môn đủ tư cách lớn mạnh, theo lý thuyết thì hẳn phải biết rất nhiều thứ mới đúng, mà đối phương lại chỉ biết một loại duy nhất này, nói ra hơi mất mặt.
"Đúng vậy. Tôi nói đám tông môn này chính là phế vật, bọn họ căn bản không có bất kỳ nhu cầu gì để so đấu với chúng ta cả. Mỗi một tên đệ tử của chúng ta đều là sự tồn tại toàn năng."
Cổ Nhạc Nhạc cũng không ngừng mắng chửi ở bên cạnh, anh ta cứ luôn cảm thấy nói chuyện này ra cảm thấy rất buồn cười.
"Xin chào, anh là tông chủ của Diệt Thiền tông sao?"
Ngay đúng lúc này, một giọng nói dò xét đột nhiên vang lên bên tai Trần Bình, điều này làm cho Trần Bình cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Tất nhiên Trần Bình biết có người đang dần dần đến gần mình, nhưng anh căn bản không muốn để ý tới. "Có chuyện thì nói, có rắm mau thả, đừng có lãng phí thời gian với tôi ở đây." Trần Bình cực kỳ nghiêm túc lên tiếng nói, anh không muốn để ý tới tên phế vật này.
Anh liếc mắt một cái là đã có thể nhìn ra được người phụ nữ này tuyệt đối là mang kế hoạch nham hiểm trong lòng, một khi đã như vậy, vậy thì anh còn nói nhiều lời vô nghĩa làm gì chứ.
Bồ Phong Hoa không ngờ Trần Bình lại lạnh lùng như thế, điều này làm cho cô ta cảm thấy rất khó chịu. "Thật ra người ta cũng chỉ tò mò mà thôi, không có ý gì khác."
Bồ Phong Hoa thật cẩn thận đi tới trước mặt Trần Bình, cô ta lên tiếng với vẻ vô cùng khẩn trương, hơi rối rắm nhìn Trần Bình.
Nhìn thấy bộ dạng này của đối phương, Trần Bình không nhịn được cười. "Tôi biết cô là người của Luyện Đan tông, không cần cố gắng giả vờ giả vịt với tôi ở đây." "Cô có thể sống sót cũng khiến tôi cảm thấy khá là kinh ngạc đó."
Trần Bình lên tiếng nói, rất rõ ràng anh căn bản là khinh thường đối phương, ở trong mắt anh người phụ nữ này hoàn toàn chính là một đứa con ghẻ.
"Thứ cô nên quan tâm nhất bây giờ hẳn là thi thể của cha cô đang ở nơi nào, mà không phải chạy đến đây thăm dò tôi. Điều này đối với cô mà nói cũng không có lợi ích gì đâu."
Trần Bình cứ tự mình nói như vậy, lời nói tràn ngập vẻ lạnh lùng.
Lời này của Trần Bình vừa nói ra, cả người Bồ Phong Hoa đều trợn tròn cả mắt, cô ta không nghĩ tới vậy mà Trần Bình lại sẽ nói ra loại lời nói này, cô ta càng không nghĩ tới Trần Bình lại nhắc tới người cha ma quỷ của mình.
"Chuyện đó là do anh làm đúng không?"
"Là anh đã dụ chúng tôi đến nơi đó, hơn nữa còn liên hợp với người của Ma Đạo ở nơi đó xuống tay với chúng tôi?"
Bồ Phong Hoa lên tiếng chất vấn Trần Bình, vừa nghĩ đến cha mình đã chết thảm như vậy, nội tâm cô ta đã cực kỳ phẫn nộ.
Vốn dĩ cô ta cũng được coi như là sự tồn tại tựa như thiên chi kiêu nữ ở tông môn, dựa vào thân phận. của Luyện Đan tông, có nói thế nào thì cũng có thể hồ đồ mà gả cho một tên thiên chi kiêu tử của một tông môn tốt.
Nhưng bây giờ tông môn của bọn họ thoáng cái đã ngã xuống đáy cốc rồi.
Những tông môn loại lớn đó đương nhiên sẽ không nguyện ý tiếp tục kết thông gia với bọn họ nữa, cho nên muốn gả cho một tên thiên chi kiêu tử, trên cơ bản là chuyện không có khả năng.
Nghĩ tới đây, nội tâm cô ta vô cùng tức giận, cô ta hận không thể lập tức giết chết Trần Bình đi.
Nhưng cuối cùng cô ta vẫn mạnh mẽ kiềm chế loại thống khổ này xuống.
Bồ Phong Hoa sắp xếp lại cảm xúc của mình một chút, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười sáng lạn, dường như cô ta căn bản không thèm để ý đến tất cả những lời mà Trần Bình đã nói.
Giống như người vừa mới nổi giận kia không phải là cô ta vậy.
"Bọn họ có kết cục như vậy không phải cũng đáng sao? Ai bảo quá mức tham lam làm gì".
"Chắc chắn chuyện này đã mang lại phiền phức rất lớn cho anh, tôi cũng cảm thấy cực kỳ áy náy với chuyện này, cho nên tôi muốn tìm một cơ hội để xin lỗi anh. Không biết anh có nguyện ý chấp nhận hay không?"