Chương 2811: Tính toán
Cho đến ngày hôm nay bọn họ mới biết rõ tất cả, mới phải hiện ra rằng Bồ Tiểu Phượng vốn luôn che giấu những bí mật này.
Sau khi đã biết tất cả mọi chuyện, nét mặt Lưu Niệm Bạch không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trước đây anh ta cũng ít nhiều biết về chuyện này, nhưng anh ta lại không ngờ rằng trong chuyện này lại có một bí mật như vậy.
Lại càng không thể ngờ rằng chính mẹ của mình lại đi giết hại mẹ của của người khác.
Anh ta là người vô cùng yêu mẹ, nên trong lòng cũng biết rõ biết mùi vị bị mất đi người thân là như thế nào.
Bây giờ, Lưu Niệm Bạch đột nhiên cảm thấy hiểu thêm một chút về Bạch Nam Thiên và Bạch Nam Địa.
Trong chuyện này rõ ràng người sai là Bồ Tiểu Phượng.
Rõ ràng cha bọn họ đã định sẽ lấy Bồ Tiểu Phượng, hơn nữa còn có mấy lời hứa hẹn.
Đây chính những tháng ngày hạnh phúc thà ở bên cạnh người mình chứ không làm tiên trên trời.
Nhưng mà Bồ Tiểu Phương đã từ chối, thay vào đó, bà ta muốn giết vợ của người khác, hành vi này không ai có thể dùng thử được.
Trên thế giới này, tam thê tử thiếp vốn là chuyện bình thường, cho nên bọn họ cũng không cảm thấy Bồ Tiểu Phượng có gì phải mất mặt.
Vả lại, được gả vào một trong những gia đình quý tộc bậc nhất ở Hoàng Thành cũng đã là một niềm tự hào rồi.
Có điều, Lưu Niệm Bạch đến cuối cùng vẫn không thể dùng thứ cho hành động của đối phương.
Suy cho cùng bọn họ đều muốn lấy đi người thân của nhau, nói như vậy mọi người đều là kẻ thù không đội trời chung
“Đây đều là những chuyện của thế hệ trước rồi, những người trẻ như chúng ta không cần phải quá quan tâm đến nó phải không?”
Lưu Bạch Niệm nói một cách đầy lo lắng, anh thực sự không muốn đối phương quan tâm đến điều đó.
Suy cho cùng đó đều là những mâu thuẫn của thế hệ trước, vẫn là nên để những người thuộc thế hệ trước giải quyết.
"Về chuyện mẹ của các cậu tôi cũng cảm thấy vô cùng có lỗi. Nếu còn có bất kì thù hận gì, hoàn toàn có thể bảo cho các cậu đến báo thù".
Anh ta bối rối mở lời, nhưng càng nói, anh càng cảm thấy lời nói của mình có gì đó không ổn.
Anh muốn thuyết phục mọi người, nhưng những lời này chắc chắn chỉ được coi như một trò đùa mà thôi.
Nghe xong những lời ấy, Bạch Nam Thiên không khỏi cười lớn một tiếng.
"Anh đang nói đùa chúng tôi sao? Lúc mẹ anh tính toán hại hai anh em chúng tôi, liệu có suy xét đến việc đây vốn là ân oán của đời trước không?"
Mặt Lưu Niệm Bạch lập tức trở nên trắng bệch, anh ta sợ rằng đối phương sẽ nói chuyện đó ra.
Đúng như dự đoán, lần đó mẹ ra tay thật sự độc ác, nếu không thì sao lại làm hại cả nhà người ra như vậy.
Mấy vị trưởng lão đứng xem cảnh này cũng biết hiện tại trên người Trần Bình và đám người kia hẳn là có rất nhiều độc tố rồi.
Vì vậy, tiếp theo, Trần Bình chắc hẳn sẽ không có cách nào để chống lại sự tấn công của họ.
Tuy nhiên, những trưởng lão này không có ý định trực tiếp tấn công Trần Bình, bọn họ cảm thấy chuyện này vẫn có thể thương lượng thêm.
"Chàng trai trẻ, tôi biết gia đình các cậu đều có thù hận, nhưng bây giờ không phải là lúc để báo thù. Sao không ngồi xuống nói chuyện với nhau một chút?"
Đại trưởng lão trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, nhìn dáng vẻ này xem ra thật sự muốn cùng Trần Bình nói chuyện.
Nhưng trên thực tế, trong lòng bọn họ đã sớm có tính toán của riêng mình.
Chỉ cần Trần Bình đồng ý ngồi xuống với họ và uống một ngụm trà, thì Trần Bình và đám người kia sẽ bị tiêu diệt. Mấy chiếc khác nhau trên đường là do bọn trẻ đặt trên thực tế những mấy cái bẫy ấy cũng không quá nguy hiểm. Nếu bên kia thực sự vẫn có thể tay bắt côn trùng, thì cũng đủ chứng minh rằng khả năng kháng thuốc của bọn họ rất mạnh.
Vị trưởng lão tin rằng ngay cả khi Trần Bình có khả năng kháng thuốc mạnh hơn, anh ta cũng không thể chống lại chất độc trong tách trà.
Đến khi đó, nước trà sẽ trực tiếp xâm nhập vào cơ thể anh, côn trùng sẽ di chuyển khắp cơ thể và nhanh chóng tìm nơi trú ngụ.
Thấy đối phương thật sự muốn cùng mình nói chuyện như vậy, Trần Bình đương nhiên không từ chối, hắn gật đầu, để cho đối phương dẫn đường.
"Nếu đã muốn nói chuyện rõ ràng thì phải dùng thành ý mà nói chuyện, đi thôi.” Trần Bình chỉ tay về phía trước, thái độ cũng không tốt lắm. Bạch Nam Thiên và những người khác lập tức đi theo Trần Bình, họ biết rằng Trần Bình đang cố gắng thu thập lợi ích cho mình.
Hiện tại nếu muốn giết đám người kia đương nhiên không phải chuyện dễ dàng.
Cho nên nếu có thể cùng đạo trưởng lão thương lượng một chút, để ông ta trực tiếp giao Bồ Tiểu Phượng ra là cách tốt nhất.
Đại trưởng lão nhanh chóng đưa anh đến phòng khách, sau đó sai người ra pha trà.
Bình trà này được pha ngay trước mặt Trần Bình và những người khác, tránh việc Trần Bình không tin bọn họ.
"Nếu đã đến đây các vị đừng ngồi không mãi như vậy, uống vài ngụm trà đi."
Ông ta vừa nói vừa nở một nụ cười thật rạng rỡ.
Bạch Nam Thiên hoài nghi nhìn Trần Bình một cách, anh ta không biết bản thân có nên uống chén trà trước mặt hay không.
Trần Bình cũng đưa mắt nhìn Sư Chấn Thiên một cái. Sư Chấn Thiên lặng lẽ đưa viên thuốc trong tay cho mọi người.
Sau khi nhận viên thuốc, Bạch Nam Thiên và Bạch Nam Địa đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều hiểu viên thuốc trong tay này có tác dụng giải độc.
Cho nên hai người họ cũng không do dự, trực tiếp cho viên thuốc vào mồm và bắt đầu giả vờ uống trà.
Sau khi uống một ngụm trà, Trần Bình đặt tách trà xuống bàn.
“Không biết tiếp theo đây chúng ta thương lượng về cái gì, ông có thể nói suy nghĩ của mình”
Trần Bình trực tiếp mở lời.
Nghe vậy, trên mặt đại trưởng lão thoáng qua một tia khinh thường.
Vì Trần Bình đã uống trà rồi nên những chuyện tiếp sau ông ta cũng không phải lo lắng nữa.
Tiếp theo, nếu vẫn có thể nói chuyện thì đương nhiên là tốt nhất, còn nếu không nói được thì ông ta điều khiển những con côn trùng này, chắc chắn Trần Bình không địch lại được.
Đại trưởng lão ho khan một tiếng, cuối cùng quyết định thay Bồ Tiểu Phượng kết thúc.
“Chúng tôi không thể để các vị đưa Bồ Tiểu Phượng đi, có điều chúng tôi có thể để các vị đến nhà của Bồ Tiểu Phượng lấy một vài thứ có giá trị, coi như là lời xin lỗi các vị về chuyện năm đó”.
Ông ta luôn bảo vệ Bồ Tiểu Phượng, mặc dù Bồ Tiểu Phượng đã làm rất nhiều điều ác nhưng cô ta có thể được coi là người giỏi nhất trong làng.
Nếu như sau này làng có vấn đề gì vẫn cần đến sự ra tay giúp đỡ của Bồ Tiểu Phượng.
Cho nên bất luận thế nào cũng không thể để Bồ Tiểu Phượng bị đưa đi, hơn nữa bọn họ vẫn cần Bồ Tiểu Phượng giúp tìm một vị thuốc ma thuật để cứu người.
“Vậy thôn của các vị có món đồ gì đáng giá?”
Bách Nam Thiên khinh thường lên tiếng hỏi, anh ta vốn là con của một gia đình giàu có, vì thế cũng không thiếu mấy món đồ quý giá.
Trần Bình cũng đưa mắt nhìn Sư Chấn Thiên một cái. Sư Chấn Thiên lặng lẽ đưa viên thuốc trong tay cho mọi người.
Sau khi nhận viên thuốc, Bạch Nam Thiên và Bạch Nam Địa đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều hiểu viên thuốc trong tay này có tác dụng giải độc.
Cho nên hai người họ cũng không do dự, trực tiếp cho viên thuốc vào mồm và bắt đầu giả vờ uống trà.
Sau khi uống một ngụm trà, Trần Bình đặt tách trà xuống bàn.
“Không biết tiếp theo đây chúng ta thương lượng về cái gì, ông có thể nói suy nghĩ của mình”
Trần Bình trực tiếp mở lời.
Nghe vậy, trên mặt đại trưởng lão thoáng qua một tia khinh thường.
Vì Trần Bình đã uống trà rồi nên những chuyện tiếp sau ông ta cũng không phải lo lắng nữa.
Tiếp theo, nếu vẫn có thể nói chuyện thì đương nhiên là tốt nhất, còn nếu không nói được thì ông ta điều khiển những con côn trùng này, chắc chắn Trần Bình không địch lại được.
Đại trưởng lão ho khan một tiếng, cuối cùng quyết định thay Bồ Tiểu Phượng kết thúc.
“Chúng tôi không thể để các vị đưa Bồ Tiểu Phượng đi, có điều chúng tôi có thể để các vị đến nhà của Bồ Tiểu Phượng lấy một vài thứ có giá trị, coi như là lời xin lỗi các vị về chuyện năm đó”.
Ông ta luôn bảo vệ Bồ Tiểu Phượng, mặc dù Bồ Tiểu Phượng đã làm rất nhiều điều ác nhưng cô ta có thể được coi là người giỏi nhất trong làng.
Nếu như sau này làng có vấn đề gì vẫn cần đến sự ra tay giúp đỡ của Bồ Tiểu Phượng.
Cho nên bất luận thế nào cũng không thể để Bồ Tiểu Phượng bị đưa đi, hơn nữa bọn họ vẫn cần Bồ Tiểu Phượng giúp tìm một vị thuốc ma thuật để cứu người.
“Vậy thôn của các vị có món đồ gì đáng giá?”
Bách Nam Thiên khinh thường lên tiếng hỏi, anh ta vốn là con của một gia đình giàu có, vì thế cũng không thiếu mấy món đồ quý giá.
Cho nên cho dù trong thôn này có bảo vật gì đi chăng nữa, đối với bọn họ cũng chẳng là gì.
Hơn nữa ở nơi quái quỷ như thế này, những con côn trùng hung ác có mặt ở khắp nơi, chẳng ai muốn mang những thứ ghê tởm. đây đi cả.
"Ra là vậy, nhưng chuyện này không thể đo đếm như thể được. Thứ chúng tôi muốn là tính mạng của Bồ Tiểu Phượng chứ không phải là bảo vật ở nơi đây. Nếu ông quyết tâm muốn bảo vệ Bồ Tiểu Phượng vậy chúng ta cũng chẳng còn gì để nói nữa."