Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2790: Bồi thường

"Với cả Khương Tư Phong bắt cóc tôi, chuyện này cần phải bồi thường phí tổn thấy tinh thần chứ?"

Nghe Trần Bình một lần nữa nhắc tới mình, Khương Tư Phong chỉ cảm thấy đau khổ.

Trong lòng anh ta cực kỳ phẫn nộ, thậm chí còn có chút tức giận, nghĩ mãi không rõ vì sao mình lại gọi Vấn Doanh Doanh tới?

"Anh yên tâm, chỉ cần anh đồng ý trao đổi với chúng tôi, tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời hợp lý."

"Gần đây tông môn chúng tôi phát hiện một bí cảnh, nếu như anh nguyện ý tiến hành trao đổi với chúng tôi, chúng tôi có thể cho anh vào danh sách được vào bí cảnh"

Vân Doanh Doanh dịu dàng lên tiếng, đối với Vân Doanh Doanh đây cũng là một giao dịch cỡ lớn.

Khương Tư Phong nghe vậy, trong nháy mắt có chút bất mãn.

"Không được, bí cảnh sao có thể cho người nào vào? Nếu như anh ta tìm được cơ duyên trong đó thì.."

Nói tới đây, Khương Tư Phong không nhịn được đập xuống bàn, tổ chất tốt đẹp mà anh ta thêu dệt đã không còn sót chút gì.

Là ai cũng sẽ không nhịn được khi nhìn thấy người mình yêu thích bị người ta đoạt đi, ngay sau đó cô gái này còn cấp cho đối phương một cái cơ duyên.

Bây giờ, Khương Tư Phong chỉ muốn chém Trần Bình thành nghìn mảnh, trong lòng anh ta vô cùng thống khổ.

"Cho dù để anh ấy tìm được cơ duyên thì sao, đều là thứ anh ấy tự có được!"

"Vậy anh có nghĩ tới, lỡ như anh ta không chiếm được cái gì ở trong, vậy chúng ta có phải là vô duyên vô có thu được chỗ tốt không?"

Vân Doanh Doanh không ngừng líu lo mở miệng, khó chịu tranh thủ quyền lợi cho Trần Bình.

Nghe vậy, Trần Bình cũng cảm thấy ngạc nhiên, không ngờ Vân Doanh Doanh sẽ suy nghĩ cho người khác, nếu Vân Doanh Doanh đã tốt với mình như vậy thì mình cũng sẽ không bạc đãi đối phương.

"Tôi cảm thấy cô gái này nói đúng, đã vậy thì tôi cũng sẽ nói ra suy nghĩ của mình."

"Tôi muốn hai vị trí, sau đó cần Khương Tư Phong xin lỗi người nhà của người mổ heo bị giết kia"

Trần Bình nghiêm túc nói ra yêu cầu của mình.

Vị trí tham gia gì cũng không quan trọng, quan trọng là muốn Khương Tư Phong đi xin lỗi.

Nghe vậy, Vân Doanh Doanh có chút xoắn xuýt quay đầu nhìn Khương Tư Phong.

Vân Doanh Doanh là một người vừa hiền lành vừa chính nghĩa, cũng cảm thấy Khương Tư Phong nên đi xin lỗi.

Nhưng nếu Khương Tư Phong làm vậy thật, vậy thì cũng làm mất thể diện của Kiếm Vân Tông.

"Việc này."

Vân Doanh Doanh đang tính dùng cách khác để thay thế, Khương Tư Phong lại hoàn toàn nổi giận.

"Cậu nói gì?"

"Cậu muốn tôi đi xin lỗi người nhà cái tên mổ heo kia à?" "Chỉ là một kẻ bình thường thôi, còn tôi là rồng phượng của Kiếm Vân Tông, là người nổi bật đất!"

Khương Tư Phong chỉ hận không thể giết chết Trần Bình ngay.

Từ trước tới giờ chưa có ai dám đưa ra yêu cầu quá đáng với anh ta như vậy, ngay cả tông chỉ cũng không có yêu cầu cao như vậy.

Trần Bình lại bắt mình xin lỗi một người bình thường, đây chính là cố ý nhục mạ anh ta.

"Tuyệt đối không có khả năng tôi đi xin lỗi, cậu sớm chết cái ý nghĩ này đi."

Khương Tư Phong có chút thẹn quá hóa giận, nhìn dáng vẻ như đã hận Trần Bình lắm rồi.

Vân Doanh Doanh thấy dáng vẻ của đối phương, cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chuyện này thì Vân Doanh Doanh rất hiểu Khương Tư Phong.

"Tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng có mà khiêu khích uy nghiêm của Kiểm Vân Tông" Khương Tư Phong không nhịn được bổ sung một câu.

Cho dù đối phương không sợ mình, thì cũng nên sợ hãi một tông môn lớn như Kiếm Vân Tông chứ?

Nghĩ vậy, anh ta không nhịn được cực kỳ phẫn nộ nhìn Trần Bình một chút, trong ánh mắt mang theo vẻ uy hiếp.



"Nếu như không đồng ý yêu cầu của tôi, tôi sẽ không hợp tác với các người, với cả... bí mật này chỉ mình tôi biết, các người không thể giết tôi."

Trần Bình cười tủm tỉm nói, rõ ràng đã cố ý uy hiếp đám người.

"Chuyện này chúng tôi phải thương lượng đã! Đây là ngọc truyền tin của tôi, chờ có kết quả sẽ liên lạc với anh."

Vân Doanh Doanh không trực tiếp từ chối Trần Bình, mà đưa ngọc truyền tin của mình cho Trần Bình.

Thấy hành động của Vân Doanh Doanh, Khương Tư Phong có chút bối rối, sợ cô ta sẽ đồng ý với đối phương.

"Được, vậy bây giờ tôi đi, có chuyện gì thì báo tôi, yên tâm đi, con người tôi đã nói ra là sẽ làm, có chuyện thì tới phủ đệ của tôi. tìm tôi.”

Nói xong, Trần Bình ngang nhiên đẩy cửa ra ngoài.

Loạn Xuyên Sa thấy cảnh này thì tức đến nghiến răng.

Bây giờ lão biết mình không có tư cách nói chuyện, nhưng lão vẫn thấy rất bất mãn với Trần Bình.

"Mẹ nó, cái tên này đúng là đắc ý, chẳng lẽ chúng ta cứ để cho anh ta đi vậy à? Ông đây vất vả lắm mới bắt được đấy!"

Nhìn thấy Trần Bình nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, Loạn Xuyên Sa cảm thấy rất khó chịu.

Lão ta chỉ muốn bắt Trần Bình trở lại, ép hỏi một phen, bức bách Trần Bình nói ra bí mật.

Nhưng bây giờ Vân Doanh Doanh ở đây, lão cũng không biết nên nói gì.

Cho dù Loan Xuyên Sa có ngu cỡ nào thì cũng biết thân phận của Vân Doanh Doanh không tầm thường, ngay cả Khương Tư Phong cũng phải nhường.

Cho nên bây giờ cứ ngoan ngoãn nghe lời Vân Doanh Doanh mới là tốt nhất.

Loan Xuyên Sa giống như một kẻ ngốc đứng bên cạnh xem kịch, có Khương Tư Phong thì thẹn quá hóa giận đứng cạnh Vân Doanh Doanh.

"Chuyện này em cũng không làm chủ được, về em sẽ báo tình hình với tông chủ, nếu tông chủ bảo anh xin lỗi thì anh liền đi xin lỗi đi".

Nói xong, Vân Doanh Doanh quay người đi, căn bản không cho người anh tốt này chút mặt mũi nào.

Thấy Vân Doanh Doanh đi rồi, Khương Tư Phong chỉ muốn đập nát căn phòng này.

"Mẹ nó, đây đều là thứ gì chứ!" Khương Tư Phong cũng cảm thấy bầu không khí ngột ngạt vô cùng, anh ta trực tiếp đập nát toàn bộ bàn ghế, giải phóng tâm tình mình.

Mà lúc này đây, Loan Xuyên Sa đang nghĩ, mình có nên kiếm một chân vào bí cảnh của Kiếm Vân Tông không.

Suy nghĩ của lão vô cùng đơn giản, nếu như mình có thể tiến vào bí cảnh, nói không chừng cũng có thể kiếm chút gì đó. Chìa khóa mở thông đạo kia lão không tìm được, nhưng ý muốn cải lão hoàn đồng thì vẫn còn.

"Chuyện này chúng tôi phải thương lượng đã! Đây là ngọc truyền tin của tôi, chờ có kết quả sẽ liên lạc với anh."

Vân Doanh Doanh không trực tiếp từ chối Trần Bình, mà đưa ngọc truyền tin của mình cho Trần Bình.

Thấy hành động của Vân Doanh Doanh, Khương Tư Phong có chút bối rối, sợ cô ta sẽ đồng ý với đối phương.

"Được, vậy bây giờ tôi đi, có chuyện gì thì báo tôi, yên tâm đi, con người tôi đã nói ra là sẽ làm, có chuyện thì tới phủ đệ của tôi. tìm tôi.”

Nói xong, Trần Bình ngang nhiên đẩy cửa ra ngoài.

Loạn Xuyên Sa thấy cảnh này thì tức đến nghiến răng.

Bây giờ lão biết mình không có tư cách nói chuyện, nhưng lão vẫn thấy rất bất mãn với Trần Bình.

"Mẹ nó, cái tên này đúng là đắc ý, chẳng lẽ chúng ta cứ để cho anh ta đi vậy à? Ông đây vất vả lắm mới bắt được đấy!"

Nhìn thấy Trần Bình nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt, Loạn Xuyên Sa cảm thấy rất khó chịu.

Lão ta chỉ muốn bắt Trần Bình trở lại, ép hỏi một phen, bức bách Trần Bình nói ra bí mật.

Nhưng bây giờ Vân Doanh Doanh ở đây, lão cũng không biết nên nói gì.

Cho dù Loan Xuyên Sa có ngu cỡ nào thì cũng biết thân phận của Vân Doanh Doanh không tầm thường, ngay cả Khương Tư Phong cũng phải nhường.

Cho nên bây giờ cứ ngoan ngoãn nghe lời Vân Doanh Doanh mới là tốt nhất.

Loan Xuyên Sa giống như một kẻ ngốc đứng bên cạnh xem kịch, có Khương Tư Phong thì thẹn quá hóa giận đứng cạnh Vân Doanh Doanh.

"Chuyện này em cũng không làm chủ được, về em sẽ báo tình hình với tông chủ, nếu tông chủ bảo anh xin lỗi thì anh liền đi xin lỗi đi".

Nói xong, Vân Doanh Doanh quay người đi, căn bản không cho người anh tốt này chút mặt mũi nào.

Thấy Vân Doanh Doanh đi rồi, Khương Tư Phong chỉ muốn đập nát căn phòng này.

"Mẹ nó, đây đều là thứ gì chứ!" Khương Tư Phong cũng cảm thấy bầu không khí ngột ngạt vô cùng, anh ta trực tiếp đập nát toàn bộ bàn ghế, giải phóng tâm tình mình.

Mà lúc này đây, Loan Xuyên Sa đang nghĩ, mình có nên kiếm một chân vào bí cảnh của Kiếm Vân Tông không.

Suy nghĩ của lão vô cùng đơn giản, nếu như mình có thể tiến vào bí cảnh, nói không chừng cũng có thể kiếm chút gì đó. Chìa khóa mở thông đạo kia lão không tìm được, nhưng ý muốn cải lão hoàn đồng thì vẫn còn.

"Nếu không tôi thương lượng với anh chuyện này, tôi cũng muốn tiến vào bí cảnh của tông môn các anh."

Loan Xuyên Sa thừa dịp đối phương còn chưa điên tiết hoàn toàn, nhanh chóng kéo Khương Tư Phong qua, nói cho anh ta kể hoạch tiếp theo của mình.

Khương Tư Phong nghe xong thì nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt anh ta nhìn đối phương một chút, dường như đang quyết định điều quan trọng gì.

"Chủ ý của ông không tệ, tôi sẽ cân nhắc một chút."



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK