Mục lục
Người thừa kế hào môn – Trần Bình (full) – Truyện tiểu thuyết ngôn tình tác giả: Đại Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2823: Thân phận thật

Trần Bình lắc đầu một cách bất đắc dĩ, tiếp tục bước nhanh đến phía trước, rất nhanh liền đã lên đến đỉnh, mấy bước cuối cùng đúng là có chút áp lực, nhưng đối với Trần Bình mà nói thì chẳng đáng là gì.

Sư Chấn Thiên khịt mũi rồi theo Trần Bình tiếp tục đi lên con đường phía trước, cuối cùng cũng thành công lên đến đỉnh.

"Lúc nào cũng có cảm giác choáng ngợp vì cái lạnh khi ở trên độ cao này"

Trần Bình cười tủm tỉm nhìn quanh một vòng, không thể không công nhận rằng phong cảnh ở phía trước thật sự khá đẹp. Hơn nữa phía trước còn có một vật đang lóe sáng, chuyện này làm cho Trần Bình cảm thấy rất hiếu kỳ.

Trần Bình không hề do dự, trực tiếp bước lên trước, định bắt lấy vật phát sáng.

Sau khi lấy được, anh nhìn vào tay mới phát hiện hóa ra đây là một cái Truyền Tống Trận.

Cái truyền tống trận này không ngừng phát ra ánh sáng màu vàng óng ánh, nhìn qua rất thu hút người khác. "Lão đại, có phải đây là vật mà con thỏ kia nhắc tới."

Sư Chấn Thiên không thể chờ được, anh ta rất muốn đi vào truyền tống trận này, muốn đi đến thế giới bên kia, thế nhưng anh ta hiểu rõ rằng bây giờ không phải là lúc có thể mạo hiểm làm việc đó.

"Tôi nghĩ chắc chắn là vật này rồi, chắc là lát nữa chúng ta đi xuống sẽ gặp được con thỏ kia tìm chúng ra, tạm thời đừng nói cho cậu ta, chúng ta lừa gạt cậu ta một lần.

Trần Bình cười tủm tỉm nói, anh rất muốn biết thân phận thật của con thỏ này là gì.

"Cậu ta chắc chắn không hề đơn giản như vậy, đến lúc đó chúng ta hiểu rõ rồi nói tiếp"

"Muốn hợp tác với chúng ta cũng không phải là không thể được, nhưng điều kiện đầu tiên là phải chân thành"

Trần Bình là một người rất hiền lành, nếu như đối phương có thể nói rõ ràng với mình, đương nhiên anh sẽ không có ý kiến gì.

Nhưng nếu như đối phương muốn dùng những thứ rắc rối này để lừa gạt anh thì anh sẽ không dễ dãi đầu. Sau khi Trần Bình lấy được Truyền Tống Trận, ngay lập tức chiếc thang trời này cũng không còn tác dụng gì nữa

Sư Chấn Thiên rất thoải mái, nhảy một cái xuống thang trời, anh ta nhìn xung quanh rồi không thể nhịn được mà vẻ mặt trở nên háo hức. Nhớ ủng hộ T*amlinh*247.c*om nha !

Mặc dù ở đây không có nguyên khí, nhưng các loại cây cối đều phát triển vô cùng tươi tốt, luôn mang đến cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.

"Nếu như có thể ở chỗ này một thời gian dài, thật ra cũng rất không tệ đấy, đáng tiếc, không có nguyên khí, nơi này không phải địa điểm trong mơ của tôi rồi"

Sư Chẩn Thiên nhịn không được thở dài một tiếng, ngay sau đó đã rời đi.

Trần Bình ở đằng sau nhìn anh ta, cười cười, anh chàng này luôn cảm thấy nơi này không ổn, thật ra ở đây vẫn còn rất nhiều bí mật.

Mặc dù những sinh vật ở đây có thể không quá mạnh mẽ nhưng lại vô cùng bí ẩn.

Vào lúc này, thỏ xám cũng đã cảm nhận được hành động của hai người Trần Bình.

Dù sao thang trời cũng có áp lực lớn như vậy, biến mất nhanh như thế chẳng lẽ người ta lại không cảm nhận được.

Thỏ xám không có tâm trạng nghĩ đến việc ăn cà rốt nữa, cậu ta cao hứng đến mức nóng lòng chạy tới chỗ đó kiểm tra thật kỹ.

Không nghĩ đến đã qua nhiều năm như vậy rồi, vậy mà có người có thể thành công lấy được bảo vật ở trên đỉnh.

"Quá tốt thật tốt quá, điều này có nghĩa là chúng ta có hi vọng rồi, có người lấy được bảo vật này, chắc chắn anh ta có thể cứu chúng ta!"

"Hy vọng anh ta có thể có năng lực một chút, nhanh chóng cứu chúng ta ra khỏi nơi kinh khủng này càng sớm càng tốt." Thỏ xám không ngừng cầu nguyện, mong rằng Trần Bình là một người tốt. Những năm gần đây, cậu ta đã thử mọi cách đến mức tuyệt vọng. Website T*amlinh*247.c*om cập nhật nhanh nhất !

Chỉ cần là người tu hành có thực lực không yếu, cậu ta đều sẽ mang theo đối phương đi đến thang trời thử một lần, thế nhưng hầu hết mọi người đều bị áp lực của thang trời giết chết.

Một số nhỏ người còn sống, cơ thể đều gặp vấn đề lớn hoặc nhỏ, cuối cùng cũng sẽ không thể chạy ra khỏi chỗ này được.



Vốn dĩ cậu ta nghĩ rằng Trần Bình cũng sẽ giống đám người kia, thế nhưng chuyện ngày hôm nay đã chứng minh rằng cậu ta sai rồi.

"Tôi cứ nghĩ tên này là một tên vô dụng, nhưng bây giờ xem ra tôi đã quá ngu ngốc!"

Thỏ xám lúc này cũng hơi hối hận, không ngờ mình lại bỏ qua một cao thủ như vậy.

"Nếu biết sớm hơn thì thái độ đối với anh ta đã tốt hơn rồi, bây giờ muốn thương lượng chuyện gì với anh ta, chắc ta phải cầu xin khổ sở rồi!"

Thỏ xám cũng không nhịn nổi mà thở dài một hơi, nói tóm lại, tiếp theo chính là một cuộc trao đổi rất ác liệt rồi.

Trần Bình ra rất nhanh, anh ta nhìn đoạn thang trời này với ánh mắt khinh thường, lộ ra nụ cười lạnh.

"Cậu thỏ con, không ngờ tâm tư của cậu cũng sâu như vậy"

Trần Bình trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, anh cũng không muốn khách sáo với đối phương.

"Chúng ta không nghĩ tới việc mình lại có thể bị một con thỏ tính kế, đúng là có chút bản lĩnh."

Nói tới đây, Trần Bình nhịn cười không nổi, anh thật sự cảm thấy nếu nói chuyện này ra đến người khác cũng không thể tin nổi. Thỏ xám không nghĩ đến việc Trần Bình lại thẳng thắn như thế, cậu ta lúng túng, không biết nên nói gì.

"Không phải tôi muốn các anh lên xem một chút sao? Tôi rất yên tâm về thực lực của các anh."

Cậu ta lúng túng giải thích một câu, hy vọng có thể lừa gạt được bọn họ bỏ qua vấn đề này.

"Hiện tại thứ cậu muốn chúng tôi cũng đã lấy được, cậu nên nói thật thì hơn"

Trần Bình cũng không có số đo với đối phương, anh chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, yêu cầu con thỏ cũng mang cho anh một cái đến.

Thỏ xám đang phải cố hết sức nịnh nọt Trần Bình đấy, cậu ta vội vàng dâng chiếc ghế lên bằng hai tay, để cho Trần Bình ngồi lên.

Sư Chấn Thiên cũng học theo, yêu cầu đối phương mang đến cho mình một cái ghế to.

Thỏ xám lúc này cũng hơi hối hận, không ngờ mình lại bỏ qua một cao thủ như vậy.

"Nếu biết sớm hơn thì thái độ đối với anh ta đã tốt hơn rồi, bây giờ muốn thương lượng chuyện gì với anh ta, chắc ta phải cầu xin khổ sở rồi!"

Thỏ xám cũng không nhịn nổi mà thở dài một hơi, nói tóm lại, tiếp theo chính là một cuộc trao đổi rất ác liệt rồi.

Trần Bình ra rất nhanh, anh ta nhìn đoạn thang trời này với ánh mắt khinh thường, lộ ra nụ cười lạnh.

"Cậu thỏ con, không ngờ tâm tư của cậu cũng sâu như vậy"

Trần Bình trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, anh cũng không muốn khách sáo với đối phương.

"Chúng ta không nghĩ tới việc mình lại có thể bị một con thỏ tính kế, đúng là có chút bản lĩnh."

Nói tới đây, Trần Bình nhịn cười không nổi, anh thật sự cảm thấy nếu nói chuyện này ra đến người khác cũng không thể tin nổi. Thỏ xám không nghĩ đến việc Trần Bình lại thẳng thắn như thế, cậu ta lúng túng, không biết nên nói gì.

"Không phải tôi muốn các anh lên xem một chút sao? Tôi rất yên tâm về thực lực của các anh."

Cậu ta lúng túng giải thích một câu, hy vọng có thể lừa gạt được bọn họ bỏ qua vấn đề này.

"Hiện tại thứ cậu muốn chúng tôi cũng đã lấy được, cậu nên nói thật thì hơn"

Trần Bình cũng không có số đo với đối phương, anh chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, yêu cầu con thỏ cũng mang cho anh một cái đến.

Thỏ xám đang phải cố hết sức nịnh nọt Trần Bình đấy, cậu ta vội vàng dâng chiếc ghế lên bằng hai tay, để cho Trần Bình ngồi lên.

Sư Chấn Thiên cũng học theo, yêu cầu đối phương mang đến cho mình một cái ghế to.

Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Sư Chấn Thiên, thỏ xám vô cùng tức giận. "Ha ha, con thỏ này cũng rất biết tính toán đấy, tiếc là lần này cậu lại gặp phải chúng tôi!”

"Thực lực của chúng ta không ai có thể coi thường chút nào, huống chi là con thỏ xấu xí như cậu!"

Sư Chấn Thiên cãi nhau gay gắt với đối phương, đương nhiên anh ta không hề sợ tí nào. Thậm chí đối với một loại nguyên liệu nấu ăn ngon như thịt thỏ, Sư Chẩn Thiên luôn luôn yêu thích.

"Ha ha, đúng là tôi đã tính toán các anh, chẳng qua các anh cũng đã nhận được đồ tốt như vậy rồi, không phải sao."

"Thật ra, gia tộc thỏ của chúng tôi chính là Lãnh gia"

"Chúng tôi là những con thỏ đã tu thành tin, sau này thành lập được một thế lực thống trị toàn bộ lục địa, nhưng sau đó sinh khí của chúng tôi đột nhiên biến mất, chúng tôi cũng buộc phải khôi phục lại hình dáng ban đầu, những tàn tích cổ xưa kia cũng từ từ biến mất."

Những lời này đã nằm ngoài dự đoán của Trần Bình, thật không ngờ vẫn còn có chuyện xưa như vậy. Anh cũng càng bất ngờ hơn, thứ gọi là hoàng tộc lại chỉ là mấy con thỏ. Hơn nữa nhìn kĩ, chắc con thỏ xám này chính là người cao quý nhất trong hoàng tộc.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK